[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 42 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Lại trở về phòng của tôi và Đao Phong, nhiệt độ trước đó thật vất vả tụ lại sớm đã tan thành mây khói, trên người tôi lạnh buốt một mảnh, Đao Phong cũng thế, nếu không tôi chắc chắn đã mặt dày cọ vào trong ổ chăn của cậu ấy rồi.



“Tinh thần tôi đều đông lạnh cả rồi, không muốn ngủ.” Bò vào ổ chăn, nhìn Đao Phong mặt không chút biểu cảm, tôi thở dài nói: “Chúng ta trò chuyện một lát nhé.”



“Trò chuyện về cái gì.” Đao Phong rất không hề gì, sau khi nằm xuống vẻ mặt tùy ý nhìn tôi.



“Trước đó khi cậu tỉnh lại ở bệnh viện không phát hiện trong tay có thêm vật gì sao?” Trong lòng tôi khẽ động, chợt nhớ tớ bùa hộ mệnh đã đưa cho Đao Phong, nhìn trước ngực cậu ấy một chút, không có dấu vết đeo trang sức, chẳng lẽ bị cậu ấy đánh mất hoặc bị người khác cầm đi rồi?



“Thì....... Là một cái răng, xỏ trên sợi dây đỏ, tôi trước khi đi đặt trong tay cậu, không thấy sao?” Nhìn vẻ mặt Đao Phong như không biết chuyện này, trong lòng tôi có chút sốt ruột, dù sao cũng là đồ tốt, thật sự làm mất vậy quá thiệt rồi.



“Ờ.” Đao Phong tựa hồ nghĩ ra, nhưng môi mỏng khẽ nhếch, nói ra hai chữ khiến tôi muốn hộc máu: “Ném rồi.”



“Ném, ném?!” Tôi hú lên quái dị, trợn to mắt nhìn cậu ta, nhất thời cảm thấy huyết khí dâng lên, trong miệng một cỗ mùi vị đắng chát: “Đó là vật trừ tà bảo vệ tính mạng mà, cậu sao nói ném thì liền ném, tôi........ Haiz........”



Đại khái là thấy tôi phản ứng quá mức mất mát, con ngươi thâm thúy của Đao Phong nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, mới chậm rãi giơ tay phải lên, kéo tay áo, nói: “Đây nè.”



“Hửm?” Tôi xoay đầu sang, nhìn thấy cậu ấy đem bùa hộ mệnh dùng một loại kiểu cột đặc biệt cột đeo trên cổ tay, không khỏi có chút kinh ngạc, giật mình qua đi, cảm thấy trái tim vừa mới rơi vào khoảng không lại bị thứ gì đó nhồi vào, không thể nói là tư vị gì, dù sao không khó chịu vậy nữa.



“Mẹ kiếp, cậu đùa bỡn tôi?” Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, thật không ngờ Đao Hố Băng cũng biết đùa mánh khóe này, nắm cổ tay cậu ấy lật đi lật lại nhìn vài lần, khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của cậu ấy, tim thoáng đập tăng tốc.



“Quên đi, ngủ thôi.” Tôi lờ đi cảm giác khó tả trong lòng, lúng túng gãi đầu, không muốn làm cho mình càng mất mặt thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là xoay người tắt đèn, khi nhìn lại, Đao Phong đã yên lặng xoay nghiêng người, đưa lưng về phía tôi ngủ.



Bình thường bạn bè anh em cùng giường cùng ngủ nhiều ít đều có chút cảm giác mâu thuẫn, đưa lưng về phía nhau ngủ rất bình thường, cho nên đối với Đao Phong, tôi không để ý lắm.




(Tiêu: Chu Lập Ba là diễn viên hài còn Hàn Hàn vừa là tác giả vừa là tay đua xe, đều có blog trên mạng. Hình tượng của Chu Lập Ba và Hàn Hàn khác nhau một trời một vực, Chu là dạng người độc miệng, cũng dựa vào những việc này tâng bốc bản thân hơn người một bậc, nhìn xa trông rộng, hơn nữa thoáng cái đả kích cả tập thể dân mạng. Mà Hàn Hàn lại là bộ dáng khiêm tốn, tỏ vẻ blog của mình trên thực tế cũng không vĩ đại như mọi người tưởng tượng. Kỳ thật ngôn luận của hai người đều có đạo lý nhất định.)



“Đi thôi, đã có người vượt lên trước rồi.” Đao Phong mặt không đổi sắc, từ trong ba lô lấy ra găng tay đeo lên, thuận tiện sờ hắc miêu đã lẻn đến vai cậu ấy.



“Đúng vậy, thiên tân vạn khổ tìm được bản đồ, đừng để họ cầm mất bảo bối.” Kỷ Tuyền lấy linh kiện súng ra nhanh chóng lắp ráp, sau đó mắc súng bán tự động trên người, nhướng mày nhìn chúng tôi.



Ông chú cầm đá Huyền Cơ loay hoay một trận, trong miệng phun ra một vòng khói, nói: “Đi, cách mục tiêu còn một đoạn ngắn nữa.”



Nói xong cất kỹ phiến đá, dẫn đầu đi về phía trước.



Sau khi qua cây cầu treo nọ, chung quanh cảnh trí hoàn toàn thay đổi, cây cối đan xen khó gỡ, cành lá rườm rà, như tiến vào rừng rậm nhiệt đới.



Xem chừng, cây cối nơi này bởi vì ít có người chặt, tuổi thọ của cây đều khá cao, rất nhiều rễ cây già chọc trời đã mọc ngược ra ngoài, cùng những rễ cây khác quấn bện vào nhau, hình thù kỳ quái, nhìn qua vô cùng quỷ dị.



Chúng tôi bám víu giữa những rễ cây này, đi về hướng ông chú đã chỉ, hắc miêu của Đao Phong lúc này phát huy hết mức ưu thế của nó, linh hoạt chui tới chui lui, chẳng phát hiện ra chút uể oải nào.



Song chẳng biết tại sao, sau khi tiến vào núi rừng một lúc, tôi lại cảm giác được một loại ánh mắt không rõ ràng, tựa hồ có ai đó đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm chúng tôi, nhiều lần quay đầu lại xem xét, lại chỉ nhìn thấy rừng cây mênh mông cùng những chạc cây vặn vẹo phức tạp.



Tôi dừng chân một chút, nghĩ thầm trong khu rừng này vì rễ cây và nhánh cây đan xen mà hình thành rất nhiều hố đen, có lẽ là một vài động vật trốn trong hốc cây, căn bản không cần đa nghi.



“Chung quy không có khả năng là Lý Sơn kia đang đi theo chúng ta đâu nhỉ.” Tôi yên lặng nói thầm.