[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 54 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Rốt cuộc là ai, có thể tránh thoát truy tung của Quỷ Nhãn, cùng chúng tôi ẩn núp trong tòa thành Hoàng Kim này, hơn nữa không bị ảnh hưởng của thành phố quỷ, an nhiên sống đến tận bây giờ?



Có thể đạt đến loại trình độ này, chứng tỏ thực lực của đối phương tương đương, tuyệt đối không phải nhân vật dễ đối phó, hơn nữa theo một tia cảm ứng mỏng manh vừa rồi của tôi đến xem, họ đại khái có năm sáu người.



Đao Phong thấy tôi đột nhiên sững sốt bất động, lập tức mở miệng hỏi: “Làm sao vậy.”



Tôi lắc đầu tỏ vẻ không có gì, sau đó nhìn cậu ấy nói: “Nơi này còn có những người khác....... Tôi là chỉ người sống, không biết họ vào bằng cách nào, nhưng mục đích hẳn là giống chúng ta.”



Chú nghe vậy lấy tay sờ cằm, sau khi suy nghĩ nói: “Không cần phải quan tâm đến họ, chiếu theo kế hoạch ban đầu mà làm, ở bên ngoài cũng không tiện động thủ, đi vào trước rồi nói, họ nếu trốn đi không lộ diện, vậy chứng tỏ họ tạm thời không định kiếm chuyện.”



Tôi gật đầu, nhìn tầng một đã hiện ra toàn cảnh, chúng tôi biết hiện tại đã trở lại Hoàng Kim quỷ thành trước đây.



Không hề trì hoãn, chúng tôi lúc này ôm tượng phật đến tầng hai, đem lỗ tai đồ đằng của tầng hai đặt vào tầng ba, sau đó cắm tượng đá mặt người nọ vào trong hốc lõm cỡ nắm tay trên thạch đài tầng một.



Tượng đá vừa cắm vào, cả tòa tháp vàng lập tức truyền đến một trận lắc lư bất ổn, chúng tôi liếc nhìn nhau, hiểu được đây là điềm báo cơ quan khởi động, chỉ cần đem tượng đá của một tòa tháp khác đặt thỏa đáng, là có thể tiến vào trong địa cung.



Xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất đi tới một tòa tháp vàng khác, sau một phen bắt chước hệt như lúc nãy, liền cảm thấy cả mặt đất bắt đầu chấn động.



Tôi thoáng sửng sốt, quay đầu hỏi chú: “Tình huống này là sao, không phải chúng ta nghĩ sai cơ quan, tháp này sắp sụp rồi chứ?”



Chú khoát tay, trầm mặc chốc lát đột nhiên trợn to mắt kêu lên: “Nhanh tìm một thứ gì đó túm lấy, nhanh!”


“Hèm...... ” Tôi vội ho một tiếng, lặng lẽ trả lời, “Đáng tiếc chú cảnh sát chắc là không hiểu được chút tình sâu đậm cao thượng này của chị rồi.........”



“Đừng làm rộn nữa đi nhanh lên.” Chú đưa tay cắt ngang đối thoại vô vị của tôi và chị Tuyền, nói: “Đừng quên phía sau còn có truy binh, mất nhiều công sức như vậy mới tới được, không thể để họ đoạt trước.”



Bị chú răn dạy xong, tôi vội vàng chỉnh lại sắc mặt, liền nhìn thấy con mèo đen kia của Đao Phong chẳng biết khi nào đã chạy ra, nhảy nhót chạy ở phía trước.



Đao Phong đối với sự nghịch ngợm của hắc miêu đã luyện thành quen, hoàn toàn không thèm để ý nó chạy loạn, bởi vì cậu ấy biết hắc miêu thân kinh bách chiến, tuyệt đối sẽ không gặp rắc rối.



“Hắc.” Tôi nhìn hắc miêu ra sức nhảy nhót, không nhịn được vui vẻ: “Ta nói nha lão Đao, sao cậu không đặt cho tên nhóc này một cái tên, gọi cũng tiện mà.”



Dưới chân Đao Phong khựng lại, nói: “Nó không cần tên.”



“Cậu nhàm chán nhất là chỗ đó.” Tôi thở dài, nghĩ đến hai bức tượng đá Hỗn Độn ở cửa kia, nói: “Nó là đực hay cái, không bằng kêu nó là......Cầu?”



Tôi vừa nói dứt lời, khuôn mặt tuấn tú của Đao Phong nhất thời đen một nửa.



Chú càng không thể nhịn được đưa tay cho tôi một phát, nói: “Cầu cái đầu cậu!”



Tôi xoa đầu, vừa định cãi lại, chợt nghe trong đại điện trống trải đột nhiên truyền đến một tiếng vọng trầm thấp: “Cầu cái đầu cậu Cầu cái đầu cậu Cậu cái đầu cậu......”



Tác giả: Thiên Thượng Nhân Gian: Câu lạc bộ....nổi tiếng kia của Bắc Kinh. Mấy bạn hiểu rồi chứ...