[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 59 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Dây thép này cực nhỏ, vả lại chốn chốn lộ ra hàn quang, nhìn qua cực kỳ quen mắt. Tôi nheo mắt lại, bỗng dưng nhớ tới ả đàn bà tóc đen đụng phải trong đế lăng thời Nguyên kia, lúc đấu thi vương, trong tay ả chẳng phải quơ dây thép kia sao.



Nói vậy, chúng tôi chẳng phải đã đụng người quen sao?



Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Đao Phong, cậu ấy khẽ vuốt cằm, ý bảo tôi không nhớ lầm.



Người đàn ông âm thầm thao túng cổ nhân và bầy rắn kia, hiển nhiên là cùng một nhóm với ả tóc đen họ Đường, bản lĩnh hai người đều không thấp, cũng khó trách họ có thể im ắng tiến vào Hoàng Kim thành.



Mọi thứ trong mộ Định Tôn vẫn rõ mồn một trước mắt, tôi vẫn không sao quên được thế thân của chú bị nổ chết thảm thiết và Đao Phong bị thương tổn, vả lại tôi lúc đó đã lặng lẽ lập lời thề, nhất định phải khiến cho ả đàn bà trăm phương ngàn kế mưu hại chúng tôi kia trả giá thật lớn.



Đây không phải là lý do miễn cưỡng dùng thoái thác, chỉ đơn thuần là trả thù.



Đều nói lòng dạ đàn bà nhỏ nhen, không khéo chính là, đầu óc bố đây cũng nhỏ, ai chọc tôi, tôi sẽ khiến ả trả gấp bội.



Nghĩ tới đây, tôi cố sức siết chặt tay trái, tâm niệm khẽ nhúc nhích, ngón trỏ lập tức truyền tới đau đớn khó nhịn.



Tiểu Hải dưới sự điều khiển của tôi, hai tròng mắt ánh đỏ tăng vọt, sợi tóc đen nhánh yêu dị ùn ùn cuộn tới, bầy rắn vặn vẹo quay cuồng trên mặt đất bị sợi tóc siết lấy sít sao, sau đó trong tiếng xé rách một trận máu thịt tung tóe toàn bộ bị vặn nát thành bã. Giải quyết xong đám rắn, tóc đen dài theo sát mà lên, băng qua những sợi dây thép không dễ gì phát giác kia, chạy thẳng tới người đàn ông trốn sau tượng gỗ.



Một tiếng thét kinh hãi, người đàn ông bị tóc đen cuốn lấy tay chân, từ chỗ ẩn núp kéo ra, hai tay hắn gắt gao bắt lấy tượng gỗ không buông, hai chân đang bị tóc đen mạnh mẽ lôi kéo thẳng tắp, nếu như không có đai lưng chống đỡ, e rằng quần cũng đã bị lột xuống rồi.



“Mẹ kiếp! Thứ gì vậy, bà nội cha mi mau dừng tay!” Người đàn ông kia quần áo xốc xếch chật vật không chịu nổi, trong miệng hung tợn đem tổ tiên tám đời của tôi mắng một lượt, trong đó còn kèm theo vài câu thổ ngữ tiếng Vân Nam chúng tôi trước đó từng nghe qua.



Trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, lấy ra đèn pin mắt sói soi lên mặt hắn, muốn nhìn xem gã này đến tột cùng mặt mũi thế nào.



“Con mẹ nó mi muốn làm bố mù à!” Người đàn ông nhận được ánh đèn, lập tức nhắm chặt mắt, đồng thời nhắc nhở tôi không nên dùng đèn mắt sói chiếu vào mắt người ta.



Tôi nhìn gương mặt phơi bày trước mắt chúng tôi, đã sợ đến trắng bệch, nghĩ thầm vốn là nhân vật đánh lén bọn này rất trâu bò, không ngờ là một gã trai trẻ, vì vậy liền trả lời: “Bố cứ thích cầm mắt sói chiếu mắt người đấy, thì sao nào, còn không buông tay? Để ta làm gãy hai cánh tay ngươi cũng không có gì khó đâu.”



“Tao đệt mẹ mi.” Người đàn ông lại mắng một câu, lúc này mới không cam lòng buông tay ra, nhụt chí để mặc cho mình bị kéo đến trước mặt chúng tôi.



Tôi ra hiệu cho Tiểu Hải thu hồi tóc, sau đó trên cao nhìn xuống người đàn ông dưới chân này.



Gã nhận thấy được thứ trói buộc mình đã biến mất, kinh ngạc liếc mắt nhìn tôi, lập tức dứt khoát cứ thế hai tay khoanh trước ngực ngồi xếp bằng dưới đất, ra vẻ các người hỏi gì ta cũng sẽ không nói.



Tôi và Đao Phong liếc nhìn nhau, Đao Phong vẻ mặt bí hiểm nhìn tôi một cái, lại quay đầu nhìn về phía gã kia, không ngờ lại mở miệng hỏi trước: “Đường Ninh đâu.”



Nghe được cái tên này, gã đàn ông kia rõ ràng thoáng run lên, hắn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Đao Phong, nhưng sống chết không chịu mở miệng nói một lời.



Lúc này chú và chị Tuyền cũng đã đi tới, chú nghe được câu hỏi của Đao Phong, cau mày nói: “Đường Ninh, chính là Đường Ninh kia à? Từ khi nào thì cậu biết là ả?”



Đao Phong không hề cố ý giấu giếm, kể chi tiết: “Lần đầu nhìn thấy cô ta thì không chắc lắm, về sau giao thủ lần nữa, ả không hề phủ nhận mình là người Đường gia, tôi liền đoán ra ả tám chín phần mười là Đường Ninh.”


Trong lúc tôi đang lo lắng tìm kiếm cửa đột phá muốn gia nhập chiến cuộc, cũng không nghe được bất luận tiếng kêu cứu hay tiếng la thảm thiết nào, điều này nói rõ Đao Phong và chị Tuyền tuy rằng không thể một hơi giết chết toàn bộ chúng, đọ sức tránh né vẫn dư sức. Tôi bây giờ phải nghĩ biện pháp liên lạc với chú, không thể cứ chờ mãi ở đây vô nghĩa thế này.



Từ điểm này, tôi liền buộc Hạng Văn lên cây cột, sau đó bước nhanh xông về phía đối diện.



Ai ngờ vừa chạy chưa được bước, liền cảm thấy một luồng hơi thở ẩm ướt phả vào mặt, tôi sửng sốt lập tức chậm bước, hiếu kỳ khua đèn pin qua lại, một khuôn mặt người thối rữa lầy lội lập tức xuất hiện trong tầm mắt.



Tôi sợ đến quát to một tiếng, lập tức liền bị một cánh tay túm sang bên, Đao Phong hô hấp dồn dập, một cước đá văng thứ nhìn không biết là người hay quỷ kia, sau đó cố gắng đẩy tôi, quát: “Qua bên kia trốn mau!”



Tim tôi đập thình thịch, lảo đảo chạy đến sau cột, chú kịp thời kéo tôi qua đó, tránh cho tôi bị những quái vật khác tập kích.



“Mẹ kiếp đó là thứ gì, thiếu chút nữa hù chết bố.” Tôi thở dốc chưa bình tĩnh lại, ngực có chút lo lắng, thứ loại này dường như là quỷ không phải người, đồng thời số lượng đông đảo, Đao Phong dù bản lĩnh cường hãn mấy cũng không có khả năng ứng phó hết.



“Thủy quỷ.” Chú đè trán, nhức đầu nói: “Không ngờ đụng phải đại phiền toái ở đây, bây giờ chỉ có chạy, cứng đối cứng chúng ta không làm lại người ta.”



Trong đầu tôi lần nữa hiện ra khuôn mặt kinh khủng quỷ dị không phân rõ ngũ quan kia, cùng thịt vụn toàn thân bùn đen kia, gật đầu nói: “Muốn chạy thì nhanh chạy, tôi sợ Đao Phong và chị Tuyền sẽ chịu không được.”



Tôi vừa dứt lời, cách đó không xa liền truyền đến một tràn súng vang dội, chắc hẳn chị Tuyền đã không cách nào tỉnh táo dùng súng bắn tỉa nữa, chỉ có thể dựa vào súng tự động tập kích.



Tôi nghĩ đến Hạng Văn bị trói trên cột, liền nói với chú: “Tôi thả Hạng Văn, rồi lập tức trở về tìm chú, sau đó nghĩ biện pháp thông báo cho Đao Phong và chị Tuyền, cùng nhau xông ra.”



Chú phất tay tỏ ý tôi đi mau, mình thì mở ba lô, từ trong đó tìm kiếm xẻng công binh làm vũ khí.



Tôi mang theo Tiểu Hải lần nữa từ trong đại điện băng qua, lần này có kinh nghiệm, phàm là đụng phải thủy quỷ đều bảo Tiểu Hải ngăn cản sau đó ném xuống bậc thang, tôi thì dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội tới sau cây cột.



Ai ngờ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, sau cây cột vậy mà đã không còn bóng dáng Hạng Văn, ngay cả dây thừng cũng biến mất dạng, tôi thầm mắng một tiếng mẹ, xoay người muốn chạy trở về, nhưng chợt bị một đôi tay từ phía sau lưng siết lấy, người nọ phản ứng khá nhanh, không cho phép tôi phát ra mảy may thanh âm nào, lập tức chặn miệng tôi.



Gã đàn ông siết lấy tôi thân hình cao lớn, ít nhất cao hơn tôi nửa cái đầu, cánh tay cường tráng rắn chắc, tôi có thể rõ ràng cảm thấy cơ thịt cứng rắn của bộ ngực gã, không cần nói cũng biết là gã cứu Hạng Văn rồi trở lại tìm kiếm. Vì vậy tôi không giãy giụa nữa, biết người này rõ ràng có âm mưu muốn cướp tôi, nếu tôi phí công giãy giụa nữa, gã rất có khả năng sẽ trực tiếp bẻ gãy cổ hoặc đánh tôi ngất xỉu.



“A.” Gã thấy tôi thành thật không lộn xộn nữa, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, thanh âm kia hùng hậu trầm thấp, lộ ra sự lạnh lùng cứng rắn khiến người ta khó chịu.



Tôi bị gã kéo đi, từng chút từng chút rời khỏi ba người đang bị thủy quỷ quấy rầy, trong lòng không khỏi bắt đầu gấp gáp, lúc này tôi mới chú ý tới, Tiểu Hải chẳng biết khi nào đã không còn thấy bên người, tôi giãy giụa nhìn tay trái, phát hiện hoa văn màu đen còn đó, chẳng qua tôi gọi thế nào, Tiểu Hải cũng không nguyện hiện thân.



“Đừng thử nữa, đạo hạnh của ngươi còn chưa đủ, ác quỷ trình độ đó nhìn thấy ta sẽ sợ hãi, hiển nhiên không chịu xuất hiện.” Gã đàn ông ở bên tai tôi thấp giọng nói: “Không ngờ túng quỷ ấn của ngươi ở trên tay, lần này dễ xử hơn nhiều.”



Tôi lấy làm kinh hãi, vừa định quay đầu nhìn gã rốt cuộc là ai, liền bị nện mạnh trúng gáy.



Kèm theo đau nhức mà đến là cảm giác hôn mê mãnh liệt, trước mắt tôi hầu như thoắt cái liền tối sầm, cơ thể không khống chế được mềm oặt té xuống đất, hoàn toàn không biết gã đến tột cùng mang tôi tới nơi nào.



Trước khi hoàn toàn hôn mê, tôi nghe được có người đi tới bên cạnh gã, chúng có chừng bốn năm người, sau đó là tiếng của gã đàn ông kia: “Ngươi ở đây ngủ một lúc, bọn ta sẽ trở lại ngay........ Ngươi có thể gọi ta, Đao Uyên.”



Tiếng cơ quan khép lại vang lên, sự im lặng chết chóc kéo tới, khiến tôi dần dần sa vào vực thẳm ngủ sâu chân chính.