[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 60 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Lần tỉnh dậy lần nữa, xung quanh một mảnh đen kịt đưa tay không thấy được năm ngón, tôi lại nhạy cảm nhận ra, Tiểu Hải đang đứng bên cạnh tôi. Tôi đưa tay phải ra thắp sáng minh hỏa, cũng không thấy được nàng, bởi vì hành động của nàng trước đó khiến tôi hoàn toàn thất vọng, tôi bây giờ còn chưa khôi phục lại bình tĩnh để chấp nhận chuyện nàng biến thành kẻ đào ngũ này.



Nhưng nói cho cùng việc này cũng không trách được nàng, cũng bởi vì tôi thiếu độ trâu bò, thế nên Tiểu Hải không cách nào chống cự lại lệ khí của Đao Uyên, do đó mà không chịu hiện thân.



Tôi xoa cổ còn đang đau xót, bước tập tễnh hướng về cửa, muốn thử mở cơ quan từ nơi này ra ngoài.



Không thể không nói, thủ pháp của Đao Uyên thật sự cực kỳ chuẩn xác, giống như mọi người đều biết sau gáy có một huyệt vị, nằm ở xương sọ lõm trở xuống, trên đốt sống đầu tiên, dùng khuỷu tay hoặc bàn tay chém trúng đó, lập tức sẽ làm đối phương ngất đi, huyệt vị này đặc biệt mỏng manh, dù cho dùng ngón tay ấn hai cái cũng có thể khiến người ta toàn thân nhũn ra cả buổi cũng chưa hết, tôi bị anh ta dùng sức một kích như vậy, bây giờ căn bản đã tàn phân nửa rồi.



Đèn pin mắt sói lúc bị bắt đã đánh rơi, ba lô lại bị tôi ném sau cây cột, lúc này không có biện pháp nào khác, tôi đành phải dựa vào minh hỏa chiếu yếu ớt mà mò mẫm.



Ở đây không biết là nơi nào, âm khí so với những khu vực khác nặng hơn nhiều, hai tay tôi bắt đầu từ cơ quan cửa ngầm lần mò tìm kiếm về, phát hiện hình dáng của cửa ngầm này cực kỳ quái lạ, nó dường như là một hình vòng tròn, mà trái phải lại chẳng hề cân đối, dưới minh hỏa chiếu rọi, tựa hồ ngay cả màu sắc cũng không đều.



Đáy lòng tôi khó hiểu, liền đem tay phải có minh hỏa kề lên đó, không ngờ tới cử động vô thức này lại là mèo mù với phải cá rán, vừa vặn khiến tôi chạm trúng.



Trong tai một tràn tiếng cơ quan vang dội, cửa ngầm kia thình lình chuyển động, tôi lui về phía sau một bước, cẩn thận nhìn chằm chằm cánh cửa này.



Mấy giây sau, cơ quan trong dự liệu vẫn chưa mở ra, nhưng lại xảy ra một chuyện càng khó bề tưởng tượng hơn.



Chỉ thấy trên cửa ngầm hình tròn nguyên bản trống không, vậy mà lại chậm rãi hiện ra chút hình ảnh, hình ảnh kia dường như ảo ảnh vậy, mờ mờ ảo ảo cực kỳ, mà nội dung của hình ảnh, càng khiến tôi khiếp sợ đến không cách nào làm ra bất kỳ phản ứng gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm người trong hình không tha.



Đó là Đao Phong, cậu ấy đang bị một người đàn ông khác bóp cổ đè trên mặt đất, hai tròng mắt hơi trợn lông mày cau chặt, nhìn qua cực kỳ đau đớn. Tôi không nhìn thấy mặt của người đàn ông kia, nhưng có thể từ thân hình đoán ra, anh ta chính là đại ca Đao Uyên của Đao Phong, cũng là người trước đó đã đánh ngất tôi.



Tôi thấy môi mỏng của Đao Phong khẽ nhếch, tựa hồ nói gì đó, bàn tay bóp cổ cậu ấy kia lập tức càng cố sức, tựa hồ thật muốn giết cậu ấy, điều này không khỏi khiến tôi nôn nóng lại nghi hoặc, trong lòng không ngừng suy nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể khiến hai huynh đệ này trở mặt thành thù, hồi tưởng lại miêu tả của Đao Phong về Đao Uyên trước kia, quan hệ của họ hẳn phải tốt lắm mới đúng.



Ngay khi tôi đang cân nhắc làm sao xông tới cứu, tình hình lại phát sinh biến hóa, Đao Phong không chịu nổi áp lực, vươn tay bắt lấy cổ tay của Đao Uyên, cái răng hộ mệnh quấn trên tay phải thoáng cái lộ ra ngoài, vừa vặn bị Đao Uyên nhìn thấy. Đao Uyên cầm tay phải của Đao Phong, kéo nút thắt của bùa hộ mệnh khá kiên cố kia, mặc kệ ánh mắt hốt hoảng và giãy giụa kịch liệt của Đao Phong, giơ tay liền ném bùa hộ mệnh kia vào trong rãnh sâu.



Trong nháy mắt, tôi phảng phất như thấy được trên mặt Đao Phong có loại biểu cảm như mất hồn, cậu ấy cắn chặt răng, thừa dịp Đao Uyên không chuẩn bị, chợt giãy thoát cánh tay phải hướng đối phương vung tới, bản lĩnh Đao Uyên vô cùng tốt, dễ dàng tránh thoát một quyền này, cũng trở tay bắt lại cổ tay Đao Phong, không chút lưu tình hung hăng vặn gãy. Đau đớn kịch liệt khiến Đao Phong ngừng tất cả giãy giụa, sắc mặt cậu ấy tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt bắt đầu tan rã, có lẽ trước đó, Đao Uyên khẳng định từng tạo thương tổn khác với cậu ấy.


“Chết rồi.” Đao Uyên hờ hững chỉ rãnh sâu: “Xác ở dưới đó.”



Nghe vậy, tôi siết chặt tay phải, cố gắng để mình tỉnh táo lại, chỉ tiếc càng căng thẳng phẫn nộ, cơ thể càng không khống chế được run rẩy không ngừng, tôi không rõ thân là huynh trưởng, Đao Uyên làm sao có thể ra tay ác độc với em trai mình như vậy, loại độc ác bạc tình này căn bản không giống như người có tình cảm làm ra.



Tôi cố gắng hồi phục lại nhịp thở của mình, không nói lời nào, xoay người đi lên bậc thang, dự định đi lấy ba lô mình vứt đi, lại dùng dây thừng leo xuống dưới.



Vô luận thế nào, tôi cũng phải xuống xem sao.



“Chờ chút.” Đao Uyên dường như nhìn ra ý đồ của tôi, gã gọi tôi lại, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt: “Không cần phải uổng phí khí lực, cậu phải đi theo tôi, không thì chặt đứt cánh tay trái kia giao cho tôi, tôi sẽ cho cậu đi tìm nó.”



Mẹ kiếp!



Nghe được câu này, tôi thầm mắng một tiếng mẹ, rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là con giun xéo lắm cũng oằn không cần nhịn nữa.



Vì vậy tôi đưa tay phải ra, từ trong túi lấy tờ giấy trắng, xoay người giơ cánh tay phải ngang trước người, giấy trắng vẽ đầy phù chú kẹp giữa hai ngón tay, đối diện hướng Đao Uyên cách đó không xa.



Giấy trắng kia là trước khi xuất phát tôi đã chuẩn bị sẵn, mặt trên mô tả phá quân và cấm thuật đẳng cấp, không phải vạn bất đắc dĩ tôi sẽ không lấy ra dùng, nhưng bây giờ đối thủ ngăn trước mặt là Đao Uyên, tôi nghĩ tôi không cần thiết đắn đo nữa.



“Túng quỷ —— Tham lang.”



Theo giọng tôi phát ra, giấy trắng trong tay được minh hỏa đốt, bên cạnh Tiểu Hải lập tức xuất hiện bốn con ác quỷ bộ dáng khác nhau, chúng hoặc đứng hoặc ngồi xổm, vây Tiểu Hải ở chính giữa, đối mặt Đao Uyên lộ ra nụ cười dữ tợn.



Đao Uyên nhìn không thấy những ác quỷ này, lại có thể cảm giác được sự tồn tại của chúng, tôi thấy gã nheo mắt lại, trong tay có thêm một đoản đao sắc bén.



Tôi không muốn chậm trễ thời gian, lập tức vung tay, một đám ác quỷ nhận được mệnh lệnh, tranh nhau con trước con sau hướng Đao Uyên đánh tới.



Tiểu Hải sau khi những ác quỷ khác đều đã lên đường, khẽ cất bước, mười móng tay nháy mắt mọc vọt ra, thân hình nàng linh động uyển chuyển, tốc độ chạy trốn cực nhanh, tóc dài đen nhánh như mực tung bay trên không trung, hầu như tích tắc đã ép tới trước người Đao Uyên.