[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 71 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Bị Sở Vấn Thiên gọi tên, cơ thể người nọ cũng cứng đờ, sau đó hắn chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, vóc dáng kia cao lớn cùng khí phách bức người khiến chúng tôi thoáng cái nhận ra hắn chính là Đao Uyên trước đó đã bắt cóc tôi.



Gương mặt này của Đao Uyên không hề có nửa phần tương tự Đao Phong, lại có sự lạnh lùng và trầm ổn giống nhau, tựa như chỉ cần là tên của quan thượng Đao gia, họ nhất định có một loại khí thế đè người và sự lạnh lùng của riêng mình.



Tôi và chú liếc nhìn nhau, chúng tôi đều đã nhìn ra, người đàn ông được Sở Vấn Thiên gọi là A Diên này, chắc chắn là người đã tham dự sự kiện năm đó, cũng là một trong năm người sống sót, hơn nữa hiện giờ lại dùng thủ đoạn giảo hoạt cướp thân phận đại ca Đao Phong cùng tiến vào Hoàng Kim quỷ thành này.



Sở Vấn Thiên không hề chú ý tới động tác của tôi và chú, trong mắt ông ấy hiện giờ chỉ còn lại người đàn ông trước mặt này.



Chậm rãi bước về trước một bước, Sở Vấn Thiên dừng một chút, khẽ nói: “....Đao Diên, thật sự là cậu.”



Đao Diên nhíu mày nhìn Sở Vấn Thiên, sắc mặt bất thiện nói: “Sở Vấn Thiên.....Lão bất tử ngươi vậy mà cũng tới.”



Sở Vấn Thiên cười cười: “Nói tôi lão bất tử, cậu không phải cũng giống vậy à.”



Đao Diên bị sỉ nhục không trả lời thêm, không vui hừ một tiếng.



Tôi thấy tình huống có chút lúng túng, vì vậy ngoảnh lại nhìn về phía Đao Phong, lại phát hiện cậu ấy cúi đầu, sợi tóc màu đen phủ hai mắt, môi mỏng khẽ mím, không biết đang nghĩ gì, đành phải đưa mắt chuyển lại trên hai người kia.



Sở Vấn Thiên gặp người xưa, muốn đi tới nói chuyện, kết quả chân trái vừa nâng lên, Đao Diên liền lấy ra con dao găm dị thường sắc bén, sau đó quát lên: “Đừng nhúc nhích!”



Sở Vấn Thiên vừa hỏi làm sao vậy, vừa nghi ngờ dừng bước lại, mà con quỷ nô Tướng Quân kia, trong nháy mắt Đao Diên lấy dao găm ra liền dời đến trước người Sở Vấn Thiên.



Đao Diên tuy rằng không nhìn thấy được quỷ nô, nhưng cảm giác được hơi thở của ác quỷ, gã nheo đôi mắt đen lại, càng thêm bất thiện nhìn về phía Sở Vấn Thiên.
Lúc này chú ở bên cạnh nhìn hồi lâu lặng lẽ đi tới, lén lút thậm thụt kéo tôi, sau đó chỉ vào tay trái tôi, hướng Đao Diên cố gắng hất miệng.



Tôi mới đầu không hiểu ý của chú, về sau thấy ánh mắt ông liếc về hướng Đao Diên, nháy mắt hiểu ra gật đầu.



Tôi bước nhanh tới bên cạnh Đao Phong, nắm lại cổ tay cậu ấy nói với Đao Uyên: “Được, nếu Đao Phong đã muốn đi theo ngươi, chúng ta cũng không có cách nào lưu cậu ấy lại, nhưng ta có một điều kiện.”



Đao Diên không nhịn được nhìn tôi một cái, phun ra một chữ: “Nói.”



“Ta muốn đi theo Đao Phong.” Tôi ngượng ngùng cười khan, càng dùng sức nắm cổ tay Đao Phong: “Ngươi muốn dẫn Đao Phong đi thì phải mang thêm cả ta nữa, không thì ngộ nhỡ ngươi hạ độc thủ với Đao Phong làm sao....Đến lúc đó ta còn có thể giúp cậu ấy.”



Tôi vừa nói vừa liếc trộm Đao Phong bên cạnh, chỉ thấy khóe miệng cậu ấy hơi cong cong khó mà nhận ra, tròng mắt đen cũng khôi phục chút thần thái.



Mắt Đao Diên lộ ra một tia sát ý, cuối cùng lại thỏa hiệp, gã chẳng ừ hử gì xoay người, vài bước đi vào trong bóng tối.



Hạng Văn sau khi Đao Diên đi rồi xông lại cố sức vỗ tôi một cái, đồng thời lộ ra nụ cười như ý.



Tôi không hiểu nhìn hắn, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ cùng Đao Phong quay đầu hướng đám người của chú gật đầu ra hiệu, tiếp đó bước nhanh theo.



Bước chân Đao Diên vừa nhanh vừa ổn, rõ ràng cho thấy muốn ở trong động quật như mê cung này bỏ rơi người phía sau.



Tôi sau khi rẽ qua mấy góc ngoặt đầu choáng mắt hoa, hoàn toàn nhìn không ra chúng tôi đã đi tới đâu, song tôi không hề lo lắng chú họ sẽ theo không kịp, bởi vì con mèo đen thông minh kỳ lạ sắc sảo dị thường kia, bây giờ đang ở trong tay chú.