[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 70 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


“Đó là thứ gì?!” Tôi thò đầu nhìn về phía trước, phát hiện trên sạn đạo trước mặt đột nhiên nhảy ra một vật thể tròn màu trắng đang ngọ nguậy, đang định nhìn kỹ, lại bị Đao Phong kéo lại, không khỏi kỳ quái nói: “Là người à, sao mà trắng lóa thế?”



Đao Phong lắc đầu, cũng không nói thêm gì, chỉ như cũ dựa theo tốc độ ban đầu chạy về phía trước, chú ở sau tôi hạ giọng nói: “Thứ chẳng lành đã đi ra rồi, lát nữa cậu chỉ cần chạy là được, cái khác không cần quan tâm nhiều, bằng không Đao Phong và Kỷ Tuyền rất có khả năng không lo được cho cậu đâu, nhớ chưa?”



Tôi lau mồ hôi lạnh, thấy vẻ mặt chú nghiêm túc, liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.



Đoàn người chúng tôi dựa theo tốc độ hành quân cấp tốc xông xuống dưới, mãi không hề dừng lại nghỉ, không biết chạy bao lâu, đám Ác Bồ Đề vốn đuổi theo sau sớm đã không thấy bóng dáng nữa, ngược lại nhảy ra từng nhóm vật quỷ dị nhìn không ra hình dạng.



Tôi nấp sau lưng Đao Phong, chỉ có thể nhìn được quỷ nô Tướng Quân trước mặt thủ pháp vung vẩy đại đao đột nhiên biến đổi, trước đó vì đẩy khỉ đen ra, hắn đều dùng sống đao vung vẫy đại khai đại hợp, hiện giờ thì là chân chính đao bổ rìu chém, mỗi một lần hạ xuống đều lộ đầy ác liệt.



Cho dù là như vậy, tôi cũng có thể nhìn ra sự trầy trật trong động tác của hắn.



Điều này càng khiến tôi muốn biết những thứ trắng lóa kia rốt cuộc là cái gì.



Song nghi vấn kia cũng không duy trì lâu, một khối cặn màu trắng liền bay về phía tôi.



Tôi uốn éo người né tránh phần cặn nọ, lúc ngoảnh đầu lại vừa vặn cùng nó mặt đối mặt, nhưng chỉ một ánh nhìn này, liền dọa tôi toàn thân rét run, tóc gáy dựng đứng.



Bởi vì tôi nhìn ra được, khối cặn màu trắng kia rõ ràng cho thấy một cái đầu người bị cắt thành hai nửa, vết đao từ đỉnh đầu chém thẳng vào đến tận cùng, nhưng vì tốc độ quá nhanh mà không làm cho óc máu trong đầu bay ra, mãi đến khi đầu người bay trên không trung, những thứ óc não đỏ trắng kia mới bắn tung tóe, thời điểm tôi quay đầu nhìn, vừa vặn cùng mặt người máu me còn sót lại một con mắt kia nhìn nhau nửa giây.



Lần này không chỉ có quỷ nô, súng của chị Tuyền cũng suýt mất tác dụng, đưa tới bước tiến của chúng tôi không thể không chậm lại nửa nhịp.



Tôi vừa chạy vừa quan sát hai bên liên tiếp lăn tới cánh tay cánh chân cụt, phát hiện những thứ trắng lóa này quả nhiên là người, song chúng không phải cơ thể hoàn chỉnh, mà là một bộ phận được cắt đi trên cơ thể người, chỉ có số ít là có thân thể hoàn chỉnh, cũng chính những thứ tương đối hoàn chỉnh này cản trở chúng tôi tiến tới.



Việc này khiến tôi nhớ tới vài cảnh trong phim Lời Nguyền, những con ác quỷ kia bởi vì lời nguyền mà chết thảm chính là dùng tư thế bò rạp quỷ dị như vậy xông tới, tuy rằng bộ phim kia tôi căn bản không sao xem hiểu được, nhưng vài hình ảnh trong đó vẫn cứ nhớ mãi không quên.



Lúc này những thứ xác thịt màu trắng lúc nhúc kia nằm trên sạn đạo, không khác gì mấy so với ác quỷ trong phim, chỉ có điều chúng càng phiền toái hơn một chút, bởi vì vô luận quỷ nô chém chúng thành dạng gì, những mẩu thịt vụn này đều có thể tiếp tục bò về hướng chúng tôi, chém cho chúng vỡ nát, chẳng qua càng tăng thêm số lượng của chúng mà thôi, đối với chúng tôi không hề giúp ích tí nào.



Không có ai biết chúng đến tột cùng lấy cái gì làm động lực, tôi cuối cùng cũng đã hiểu câu chú nói trước đó, những thứ này thật là chẳng lành.



Thời gian sau đó, chúng tôi cơ hồ là đạp lên những cục thịt ghê tởm này mà chạy, dưới chân dính dấp khiến chúng tôi vô cùng chán ghét, đèn pin đảo qua là có thể nhìn thấy dịch thể màu đỏ và thịt trắng đầy rẫy, đáng sợ nhất là chúng còn sống dính vào trên giày, đáy giày bạn sẽ không ngừng ngọ nguậy, khiến tôi thiếu chút nữa vừa chạy vừa nôn.



Chú hiển nhiên không có nặng lòng nhiều như tôi, ông không ngừng thúc giục tôi tăng tốc, đừng để mấy thứ kia vướng chân ở đây.



Nếu không phải lo lắng bị đám người phía sau đánh lén, tôi đã sớm bảo Tiểu Hải ra trước hỗ trợ, có nàng ở đó chí ít có thể giúp chúng tôi tăng tốc hơn chút ít, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào con quỷ nô Tướng Quân kia và súng tự động của chị Tuyền, ngay cả Đao Phong cũng không quan tâm có thể giúp thêm một tay vào.


Chờ chúng tôi rốt cuộc chạy nhanh tới cửa động quật, mấy bóng người quen thuộc đang kích động chạy vào, hai quỷ nô theo sau họ, hai quỷ nô lúc đầu còn đang giải quyết đám thịt truy đuổi phía sau, sau khi thấy tôi và chú chật vật lập tức quay đầu vọt tới, xoẹt xoẹt mấy cái đã cắt đám tàn chi đuổi theo chúng tôi thành mảnh vụn.



Tàn chi vỡ vụn thành cặn xong, chưa đầy hai giây liền hóa thành bùn đất mục rữa, Đao Phong thấy thế nháy mắt hiểu được gì đó, xua tay nói với người phía sau: “Mau vào.”



Vì vậy chú và tôi vừa chạy đến lại nghiêng ngả theo họ vào trong.



Tôi vừa đi vừa hỏi Đao Phong có bị thương không, cậu ấy dùng mu bàn tay chùi mặt nói không sao, chị Tuyền ở một bên liền bày tỏ bất mãn của mình, nói tôi trọng sắc khinh bạn trong mắt chỉ có Đao Phong, tôi đành phải hỏi chị có sao không, chị Tuyền lúc này mới không nhẹ không nặng hừ một tiếng.



Tôi đem mấy thứ trên người mình phủi một lượt, phát hiện súng trong tay chị Tuyền cũng không biết đã đi đâu mất, chắc hẳn sau khi tôi và chú rời đi, họ đã trải qua một trận ác chiến, cho tới giờ mới thoát ra được, không khỏi khiến tôi càng cảm thấy hổ thẹn.



Lại nói tiếp sau khi đụng phải những cục thịt kia, tôi và chú là hai người thoải mái nhất, thời điểm chạy có Đao Phong và chị Tuyền che chở, khi liều mạng hai chúng tôi đã chạy đến động tránh nạn, quần áo trên người không hề bị sao cả.



Trái lại mấy người họ, Đao Phong và chị Tuyền tuy như cũ cả người tỏa đầy lạnh lùng sắc sảo, nhưng quần áo trên người đã lộ màu chật vật, Sở Vấn Thiên bởi vì có quỷ nô bên mình, cũng không bị thương tổn, chẳng qua nhìn càng thêm thương tang, mà mất mặt nhất là bạn nhỏ Hạng Văn, thời điểm chạy trốn không bắt kịp đội ngũ của tôi và chú, khiến cho hiện giờ đã không còn cách nào gặp người nữa, không biết hắn rốt cuộc bị những đám thịt kia xô ngã mấy lần.



Hạng Văn thấy tôi nhìn hắn cười xấu xa, khinh thường liếc tôi, dùng tiếng tôi không hiểu mắng tôi đôi câu.



Tôi cũng không thèm quan tâm tới hắn, quay đầu nói với Sở Vấn Thiên: “Chú, tình huống bên trong này chú hiểu rõ không, làm thế nào đi tiếp?”



Tôi thầm cân nhắc chúng tôi hành quân cấp tốc chạy lâu như vậy, Địa Chi Cực này thế nào cũng phải qua được một nửa rồi chứ, quả nhiên, liền nghe Sở Vấn Thiên nói: “Nhớ không sai biệt lắm, các cậu đi theo ta, đi tiếp hai ba tiếng nữa sẽ đến.”



Nghe vậy, chúng tôi lập tức không quan tâm đám ngoại quốc bị cục kia vướng chân nữa, theo Sở Vấn Thiên đi bên trong động quật.



Lần này có Tiểu Hải và Đao Phong bên cạnh, lưng tôi càng ưỡn thẳng, bây giờ có mấy khối to tới ông đây cũng không sợ.



Bên trong động quật tỉnh tỉnh mê mê quẹo trái quẹo phải hai tiếng, hai chân tôi có chút tê dại, biết loại thời điểm này chưa thể dừng lại nghỉ ngơi, cũng liền cắn răng chịu đựng không nói, Hạng Văn bên cạnh liên tục kêu than, nếu không phải sợ một mình ở chỗ này bị loại quái vật kia ăn, hắn e rằng đã sớm nằm xuống ngủ một giấc rồi.



Tôi thở dài, ra hiệu bảo hắn ngừng tru tréo đi, sau đó cau mày nói: “Thằng oắt cậu rốt cuộc tới đây làm gì, đi vài bước đã mệt muốn chết muốn sống, cũng không thấy cậu làm cái gì cống hiến.”



Hạng Văn nghe tôi nói vậy, khó chịu mắng: “Nói nhảm, ông đây mang tới cổ nhân và bầy rắn đều bị các người đạp hư rồi, có thể không muốn chết muốn sống sao, chờ xem, một ngày nào đó ông đây cũng làm mấy người thành cổ nhân.”



Tôi ngoáy ngoáy tai mặc kệ, gắng gượng hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ nghe được lời thề vĩ đại này của hắn, ngẩng đầu lại, phát hiện Sở Vấn Thiên bỗng dừng bước.



Đám chúng tôi theo bản năng nhìn về phía trước, liền thấy ở chỗ bóng tối phía trước, một người đàn ông thân hình cao lớn cường tráng đang một tay đút túi đứng nơi đó, xem chừng đã đợi rất lâu rồi.



Mà càng khiến tôi không tưởng được chính là, Sở Vấn Thiên luôn dũng cảm sang sảng nhìn qua không buồn không lo, sau khi thấy bóng người kia vậy mà lại ngốc trệ hồi lâu, mãi đến khi tôi vỗ vỗ ông, ông mới dần phản ứng lại, dùng giọng nói trầm thấp hùng hậu lẩm bẩm nói: “A Diên.....”