[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 69 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Có thằng ngoại quốc, chứng tỏ Đường Ninh vẫn cùng người lần trước liên thủ vào đây, xem ra ả tà tâm không chết, không đạt được mục đích cướp trước chúng tôi thì không từ bỏ, đồng thời vẫn luôn cố chấp, cho rằng chúng tôi muốn cùng ả cướp đồ, vì vậy muốn dùng tất cả các loại biện pháp hạ độc thủ.



Đi tới sau lưng nhóm Đường Ninh, chúng tôi đã không cần phải che giấu nữa, dứt khoát bật đèn pin quét về hướng họ, lúc này mới phát hiện trên sạn đạo phía dưới đang có những thứ đen ngòm không ngừng bò lên, số lượng đông đúc có thể so với châu chấu, giống như than nắm chi chít thật đáng sợ.



Tôi lấy làm kinh hãi, tập trung nhìn vào một quả cầu đen mắc trên thân người há miệng gặm cắn nhìn kỹ, thấy quả cầu đen này dáng dấp giống như con khỉ, nhưng toàn thân gai ngược đao thương bất nhập, không khỏi khó hiểu nói: “Đó là thứ gì, Hạng Văn nói chính là chúng?”



Hạng Văn gật đầu, nhìn khỉ đen dũng mãnh hung ác nói: “Không chỉ phía trước, đằng sau cũng sắp tới ngay thôi, chúng ta nên nghĩ biện pháp, bằng không chốc nữa.... ”



Chú nhìn lướt xuống phía dưới, thấy trong Địa Chi Cực vẫn mãi tối om, cũng không biết những con khỉ đen kia rốt cuộc có bao nhiêu, liền nói: “Thứ này trước đây từng nghe người ta nói tới, gọi là Ác Bồ Đề, truyền thuyết nói là do oán khí của nô lệ sau khi chết biến thành, nào ngờ lại đụng phải ở đây, hôm nay chúng kẹt ở chỗ này không lên không xuống được, muốn tránh những con Ác Bồ Đề này trừ phi vách đá bên sạn đạo có hang động, bằng không....”



Chú vừa phân tích như vậy, Sở Vấn Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Ta nhớ quả thật có hang động, thế nhưng không ở đây, còn phải đi xuống dưới.”



“Còn phải đi xuống dưới?” Chú ngạc nhiên hỏi: “Phải đi bao lâu? Nếu gần chúng ta bây giờ liền lao xuống thôi.”



“Không gần.” Sở Vấn Thiên lắc đầu: “Ở chỗ sạn đạo sắp biến mất, có rất nhiều hang động cao cỡ một người, vào hang động tìm đường thì có thể đến được đầu cuối Địa Chi Cực.”



Nghe vậy, tôi ngạc nhiên nói: “Thế chẳng phải đi mất mấy canh giờ nữa sao? Có thời gian này những con khỉ kia đều đã cắn chết chúng ta rồi.”



Sở Vấn Thiên cúi đầu không nói, chú liếc ông ta một cái, sau một lát nghĩ ngợi nói: “Dù sao cũng phải xuống, không bằng cứ thế xông tới, nếu chạy nhanh may ra còn có thể tránh thoát những con Ác Bồ Đề kia, cứ mãi đứng đây mới là nguy hiểm nhất, huống hồ nhìn hình dáng những con khỉ kia, chỉ cần có người đi qua chúng sẽ xông lên, nói cách khác dù cho chúng ta bây giờ quay đầu về, chờ chúng biến mất xuống lần nữa cũng giống nhau.”



Nói xong, chú quay đầu nhìn qua, chờ mấy người chúng tôi phát biểu ý kiến.




Đao Phong trong quá trình chạy trốn này, ỷ vào tay mình nhanh, dám ở giữa không trung bắt lại một hai vỏ đạn, sau đó hất văng ra bắn trúng đám khỉ đen đâm đầu vào chỗ chết nhào tới, mà tôi và chú, cũng chính là được cậu ấy dùng phương pháp như vậy bảo vệ.



Không thể không nói, Đao Phong thật là một tên thần kỳ, luôn có thể ở trong mọi loại hoàn cảnh sử dụng tất cả mọi đồ vật để đạt được mục đích, vả lại đầu óc linh hoạt phản ứng cực nhanh, khiến người ta không thể không sinh lòng ngưỡng mộ.



Chỉ có điều bây giờ tôi đã sớm đem loại ngưỡng mộ này chuyển hóa thành ái mộ, vừa nghĩ tới tương lai có cơ hội có thể áp đảo người đàn ông trước mặt này, trong lòng tôi ngứa ngáy dữ dội, khà khà.....



Hơi chút thất thần, tôi chợt nhớ đến trước đó khi đi qua đám ngoại quốc kia, dường như cũng không nhìn thấy Đường Ninh bên trong, bằng không dựa vào sự hung ác của ả đàn bà này, tuyệt đối không có khả năng để chúng tôi dễ dàng đi qua.



Nếu Đường Ninh không ở giữa đám ngoại quốc, vậy ả đã đi đâu, chẳng lẽ ngay từ trước khi khỉ đen xuất hiện, ả đã vượt trước lao xuống sạn đạo? Hoặc nói ả sau khi phát hiện chúng tôi, ý đồ muốn dùng đám ngoại quốc che chắn, trì hoãn thời gian của chúng tôi, đồng thời tự mình đi xuống trước lấy đồ?



Càng nghĩ càng cảm thấy cái sau có khả năng lớn nhất, tôi lau mồ hôi lạnh, hơi ngoảnh đầu lại xem xét, phát hiện đám ngoại quốc kia sau khi chúng tôi lao xuống cũng đuổi theo sát, chúng vừa đánh vừa chạy, trong miệng liến thoắng không biết đang nói gì, bước tiến loạn mà không hoảng, cách chúng tôi cũng không xa mấy.



Tôi thầm mắng một tiếng mẹ, nhưng giờ phút này cũng không còn cách nào khác, cũng không thể hô to câu “Đám tiểu nhân các người có dũng khí đừng chạy theo bọn ta” đúng không?



Lúc này chúng tôi đã dùng tốc độ chạy nước rút chạy hơn mấy chục phút, Đao Phong và chú vẫn không có biến hóa quá lớn, chị Tuyền cũng còn có thể tiếp tục, chỉ có Hạng Văn phía sau không ngừng kêu khổ, tôi càng thường phải nhờ chú phía sau đẩy lên.



Lúc này đỉnh vực thẳm cách chúng tôi càng ngày càng xa, xung quanh Ác Bồ Đề cũng dần dần thưa thớt, dường như sẽ lập tức thoát khỏi phạm vi công kích của khỉ đen.



Ngay lúc thể lực của tôi dần tiêu hao, chạy mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, trên sạn đạo đột nhiên lại xuất hiện biến hóa mới....