[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 73 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện tôi đã có thể thấy đồ vật, lúc trước bên trong thông đạo tình trạng đưa tay không thấy được năm ngón, bây giờ nghiễm nhiên đã có thể thấy cơ thể chính mình.



Từ nơi cao như vậy ngã xuống lại không chết, chắc là do hiệu quả mang tính quyết định của thứ mềm nhũn kia.



Tôi xoa đầu phát đau ngồi dậy, tức khắc cảm thấy đau nhức như thủy triều cuộn sạch toàn thân, cả người không chỗ nào không đau, quả thực so với vừa bị ngũ xa phanh thây còn thảm hơn.



“Đao Phong....” Tôi mờ mịt nhìn bốn phía, trong miệng gọi tên người đó, mỗi lần đứng lên đi hai bước sẽ lảo đảo ngã một cái, nhưng tôi không thể ngừng, tôi phải mau chóng tìm được cậu ấy, xem cậu ấy bị thương đến mức nào rồi.



Lúc này phía trước bỗng nhiên hiện lên một bóng người, nhìn dáng dấp chính là Đao Phong.



Tôi thầm mừng rỡ, chạy vội qua đó, nhưng sau khi tới trước mặt người nọ, cười khổ dừng lại.



Người đàn ông trước mắt này không phải Đao Phong, mặc dù hắn và Đao Phong dáng dấp giống nhau như đúc, nhưng hắn hoàn toàn khác với Đao Phong, bởi vì Đao Phong chân chính sẽ không lộ ra nụ cười gian trá như thế.



“Anh....” Tôi kinh ngạc há miệng muốn nói, không biết nên nói gì.



Người đàn ông giơ tay lên cắt ngang lời tôi, nói: “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, nơi này là đáy của Địa Chi Cực, cũng là nơi có thể thực hiện tất cả nguyện vọng, cậu bây giờ thấy được nghe được, đều là người cậu nhớ nhất bây giờ, tôi chỉ là tạm thời thỏa mãn khát vọng nhất trong lòng cậu mà thôi.



Nghe vậy, tôi nhíu mày, dùng ánh mắt nhìn kẻ đần nhìn người đàn ông kiêu căng rắm thối trước mặt này, bỗng dưng cảm giác được phía dưới một bộ phận rất đau.



Người đàn ông dường như có thể nhìn ra tôi đang nghĩ gì, hắn không quan tâm cười cười, sau đó phất tay chỉ bên cạnh nói: “Cậu không ngại xem trước nơi này một chút, đợi đến khi cậu có thể nhìn ra sự thật về nơi này, trở lại cùng tôi tán gẫu.”



Tôi theo bản năng quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện trong bóng tối sâu không thấy đáy xung quanh đang dần lộ ra chút tia sáng, theo sau là trắng đen tương hỗ giao hòa thông suốt vô tận, cuối cùng hình thành hình dáng của âm dương thái cực.



Mà tôi và người đàn ông kia, đang đứng ở trung tâm thái cực.



Chú từng nói, thiên địa chi đạo, tất cả dùng âm dương nhị khí tạo hóa vạn vật. Thái cực âm dương một đen một trắng, phân biệt rõ ràng, rồi lại trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, là vì chung cực của vạn vật.
Lúc đầu hôn lên mặt, tôi hơi xê dịch, lại đụng phải cánh môi mềm mại lạnh buốt.



Đao Phong hơi hé miệng, mặc cho tôi luồn lưỡi vào đảo khuấy tán phá bừa bãi, khiến tôi càng không cố kỵ gì.



Tôi càng làm sâu thêm nụ hôn này, nghe Đao Phong ồ ồ thở dốc, hai tay ở thân cậu ấy vuốt lên vuốt xuống, khiến cơ thể hoàn mỹ rắn chắc của cậu ấy cùng tôi chặt chẽ dính vào nhau, sau đó theo xương quai xanh khêu gợi chậm rãi mút xuống dưới, dọc theo đường ngực xinh đẹp hướng vào trong kéo dài....



“Ưm!”



Tiếng rên rỉ của Đao Phong chợt nặng thêm thức tỉnh lý trí của tôi, tôi chợt dừng lại động tác, hốt hoảng trong bóng tối giúp cậu ấy cài lại quần áo, tiếng nói tắc nghẽn lớn tiếng nói: “Không thể tiếp tục, tiếp tục như vậy nữa tôi thực sự không nhịn được, Đao Phong....”



“Ừm.” Đao Phong chưa ngừng thở dốc, tựa đầu trên vai tôi, cậu ấy vừa rồi bị tôi hôn hầu như suýt hít thở không thông, cộng thêm sự suy yếu trước khi chết, hiện giờ đã sắp đứng không vững.



Tôi nắm tay phải cậu ấy đặt bên môi hôn một cái, hỏi: “Còn đau phải không.”



Đao Phong khẽ lắc đầu, lần nữa đứng thẳng người, sau đó im lặng không lên tiếng chần chừ hồi lâu.



Trong không khí lạnh lẽo nhưng lan tỏa hơi thở mờ ám, tôi chờ cậu ấy nói tiếp, tôi biết trước ranh giới sống chết này, cậu ấy chắc chắn muốn nói gì đó với tôi, câu nói kia có lẽ là không đau, cũng có lẽ là câu tôi chờ mong đã lâu, tôi yêu anh....



Quả nhiên, Đao Phong bắt đầu dùng một loại giọng điệu đặc biệt ngượng ngùng chậm rãi nói: “Sở Dương, tôi....”



Khi sắp nghe được mấy chữ cuối, sau đầu tôi bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, trong tai oành một tiếng, bỗng nhiên cái gì cũng không nghe được nữa.



Hóa ra cái chết chính là thế này.



Một khắc ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối kia, tôi hầu như lệ rơi đầy mặt.