[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 74 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Nếu như vậy thật sự có thể coi là chết, vậy thì cái chết kỳ thực cũng không có gì đáng sợ, đơn giản chỉ là đau một chút rồi ngất đi.... Nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, một cơn đau cuối cùng trong trí nhớ, cảm giác sao giống người ta dùng gậy đánh vào nhỉ?



Tôi suy nghĩ miên man, ý thức trôi nổi giữa bóng tối mịt mù, thình lình có loại kích động muốn tỉnh dậy.



Lúc này bên tai chợt nghe thấy thanh âm của hai người, một người đàn ông trong đó giọng đầy thổ ngữ nghe đặc biệt quen thuộc.



“Tên tiểu tạp chủng này sao còn ngủ mãi, trong mấy người sợ rằng cậu ta là tỉnh trễ nhất đó, mà cô cứ còn chờ cậu ta, chờ cậu ta mất thời giờ!” Người đàn ông kia nói.



Một người khác sau khi hắn nói xong cáu kỉnh ôi chao một tiếng, cười duyên nói: “Không đợi cậu ấy chúng tôi làm sao về nhà hả, hơn nữa hai chúng tôi ở đây ông cũng đâu mất mát gì, chờ cậu ấy tỉnh chúng tôi sẽ đi ngay.”



Giọng nói này càng quen thuộc hơn nữa, rõ ràng cho thấy chị Tuyền đang kiếm cớ qua quít người đàn ông kia.



Người đàn ông bị chị Tuyền mỉa mai xong dường như có chút xấu hổ, hàm hồ ừ một tiếng rồi mở cửa đi ra.



Tôi chờ đúng thời cơ, nhe răng toét miệng hừ hừ mở mắt, chỉ thấy chị Tuyền mặt ngạc nhiên nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Tỉnh rồi? Thế nào, có thể di chuyển không?”



“Tạm được.” Giọng tôi khàn khàn khô khốc, chống người lên, xoa khớp xương đau nhức nói: “Sao chỉ có mình chị, họ đâu?”



Chị Tuyền đứng dậy rót cho tôi ly nước, giải thích: “Những người khác đều đã đi rồi, tôi không có chỗ nào đi, chỉ có thể đi theo cậu.”



“Đã đi?” Tôi uống nước xong cổ họng dễ chịu hơn nhiều, trả ly lại cho chị Tuyền hỏi: “Đi đâu vậy? Đao Phong đâu, cũng đi rồi?”



“Đao Phong bảo Đao Diên kia đưa đi.” Chị Tuyền gật đầu, nói: “Sau Địa Chi Cực tổng cộng bảy người đi ra, Ngô Mưu không ra được, song ông gọi điện tới, kỳ thực ông là người tỉnh đầu tiên, thế thân của ông căn bản ra không được, đã không thể dùng, ông đã nói sẽ đổi cái mới rồi trở lại tìm chúng ta.”
Về lần cuối cùng ở Địa Chi Cực rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ chú tới tìm chúng tôi rồi bàn lại, ông nhất định đã phân tích ra giải thích hợp lý, không thì sẽ không nói chắc chắn như vậy trong điện thoại.



Bỏ rơi được đám ngoại quốc kia không nói, tám người chúng tôi không hề chết mà còn sống sót xuất hiện trong trại, đây vốn là chuyện không cách nào hiểu nổi, người cuối cùng ở Địa Chi Cực kia rốt cuộc là ai, thái cực nơi đó đại biểu cho cái gì, mấy người chúng tôi làm sao ra khỏi đó, những thứ này đều là bí ẩn, bí ẩn nan giải.



Hơn nữa đến tận khi ra khỏi đó, chúng tôi cũng không biết Hoàng Kim quỷ thành đến tột cùng ở đâu, dù cho trở lại thêm lần nữa, e rằng kết quả cũng giống nhau, chúng tôi vẫn sẽ đụng phải người kia, vẫn sẽ dính phải lời nguyền, vẫn sẽ ra ngoài không giải thích được.



Tôi nghĩ người ban đầu thiết kế mộ này, cũng đã dự tính trước không cho bên ngoài biết đến mộ này, hắn sẽ không để cho bất cứ ai tiết lộ vị trí của quỷ thành, cũng sẽ nghiêm trị tất cả những kẻ tự tiện xông vào quỷ thành, cho nên mới có lời nguyền kia.



Trong lời nguyền này rốt cuộc ra sao tôi vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng tôi cho rằng rất có thể loại tình huống như Sở Vấn Thiên Đao Diên, vô luận thế nào cũng không chết được cơ thể, thọ mệnh dài đằng đẵng, còn có một ít bí mật khác không muốn ai biết....



Đến Bắc Kinh, tôi bảo chị Tuyền đi mua chút quà với tôi trước, lần này rời nhà hơn nửa tháng, hai ông bà nhà khẳng định đều rất nhớ tôi, tôi cũng nhớ họ, cho nên mang ít đồ về hiếu kính cũng là nên.



Nhưng cũng không thể để họ cho rằng hơn nửa tháng nay tôi là ra ngoài chơi không, phải để họ biết tôi thật sự là đi làm việc mới được.



Có chị Tuyền đi cùng, cửa ải của mẹ cũng dễ hơn chút, bây giờ không thể để họ biết quan hệ của tôi và Đao Phong, chưa phải đến giờ phút mấu chốt dễ xảy ra chuyện, xảy ra chuyện gì các bạn cũng hiểu đó, tôi còn chưa muốn chứng kiến bạo lực gia đình sớm như vậy, huống hồ còn có chuyện quan trọng chờ chúng tôi giải quyết.



“Những thứ này đủ rồi chứ?” Chị Tuyền hiểu chuyện hơn tôi, chị xuống máy bay liền giả vờ thật khôn khéo, bây giờ giơ lên mấy túi mỹ phẩm lớn, nhìn qua giống như nàng dâu chưa xuất giá vậy.



“Không sai biệt lắm.” Tôi nhìn trái nhìn phải lại tiện tay cầm chai nước hạnh nhân, nói: “Năm ngoái cũng được mua đấy, nhiều như vậy ăn không hết, được rồi đi thôi.”



Tôi vốn cho rằng về nhà chuyến này có thể ăn tết thật vui vẻ, lại không ngờ hai chân vừa bước vào cửa chính, chợt nghe được một tin dữ khiến tôi kinh hãi vô cùng.