[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 75 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


“Ông nội con mất rồi.” Ngồi trên ghế salon, Lão Sở cúi đầu hút thuốc, cũng không buồn liếc mắt nhìn tôi nói: “Ngày mai con đi thăm ông nội con, hai ông cháu phút cuối cùng cũng chưa gặp mặt một lần, ôi....”



Tôi cũng cúi đầu, trong tai nghe tiếng thở dài thật dài của Lão Sở, ngực bỗng nhiên trống rỗng, cảm giác như muốn bắt lấy cái gì đó lại bắt không được, khiến tôi cực kỳ điên tiết và hối hận.



Ông nội từ nhỏ đã đặc biệt tốt với tôi, có cái gì ăn cái gì chơi ông chắc chắn sẽ nghĩ đến tôi, dù cho Lão Sở và mẹ không đồng ý, ông cũng trộm lấy bỏ vào tay tôi. Hai ông cháu chúng tôi luôn cùng nhau đi dạo trong thành, khi đó tôi còn nhỏ, trên người trước giờ đều là chỉ cất hai ba đồng thậm chí chỉ có vài xu tiền, ông nội cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng chỉ cần hai người vừa lên phố, thì làm gì cũng đều vui sướng. Mua bắp rang ôm vào lòng ăn cũng ngon miệng.



Thời điểm đó bắp rang đều là một ông cụ ngồi bên đường cầm bếp lò đen rang tại chỗ, gạo hoặc bắp tự trồng đều được, tuy rằng rang không thơm bằng những bắp rang hương dâu tây chocolate như hiện giờ, nhưng mùi vị vẫn khác lắm.



Sau này trưởng thành, qua lại với ông nội cũng dần trở nên ít đi, tôi cứ cảm thấy ông không theo kịp thời đại, có lúc bị ông gọi hỏi đôi câu, cũng chỉ đi qua loa có lệ, cảm thấy ông cái gì cũng không hiểu, mình nói cũng phí công.



Nhưng bây giờ ông mất rồi, tôi mới biết cái gì gọi là hối hận, trong lòng không ngừng suy nghĩ, nếu tôi về sớm hơn vài ngày thôi, nếu như tôi không đi Vân Nam, nếu như tôi trước kia không lạnh nhạt ông thì sao?



Ngàn vạn chữ nếu, thực tế cũng không đổi về được ông nội, tôi thậm chí cảm thấy, bóng dáng cuối cùng của ông nội trong trí nhớ cũng bắt đầu trở nên mờ nhạt.



Tôi thì ra không có bao nhiêu hiếu thuận, nhìn mức độ hối hận của tôi bây giờ thì biết.



Ông nội đã già rồi, tôi lại luôn cảm thấy ông sẽ sống mãi, đã quên con người cuối cùng vẫn phải chết, thế nên trước khi ông nội lâm chung cũng không kịp gặp mặt một lần.



“Ông nội ông.....Mất khi nào?” Tôi có chút hoảng hốt, khi ngẩng đầu nhìn Lão Sở mắt đã nhòa, giọng cũng khô khốc khàn khàn không giống bình thường.



“Sau khi con đi chưa được vài ngày.” Lão Sở đại khái là hút thuốc đến phiền, thuốc còn chưa hút xong đã ấn tắt trong gạt tàn.


Tôi đi qua giữa những ngôi mộ, cũng không lâu sau liền tìm được vị trí chôn cất ông nội, nhìn hoa quả và tiền âm phủ trước mộ, hẳn cũng thường xuyên có người đến cúng tế.



Tôi đặt thức phẩm dinh dưỡng và xẻng một bên, sau đó quỳ gối trước mộ hung hăng dập đầu mấy cái, nói cho ông nội biết đứa cháu bất tài Sở Dương đến thăm ông, bảo ông cụ đừng tức giận.



Tôi cầm lấy xẻng, đào mộ, nhảy xuống cạy quan tài Lão Sở đã tỉ mỉ chọn lựa, liền thấy được hình ảnh đời này tôi không muốn thấy nhất.



Thi thể ông nội đã hơi thối rữa, tôi không dám chạm vào, chỉ có thể đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, cơ thể không khống chế được run rẩy.



Khi người ta hạ táng nhất định đã trang điểm hoàn chỉnh, cơ thể bình ổn mới có thể cho vào quan tài, mà giờ khắc này trước mắt tôi, đầu ông nội lại hơi lệch sang một bên, mắt và miệng ông hơi hé ra, dường như còn có lời gì muốn nói. Những việc này đủ để chứng minh, ông nội sau khi chết vẫn còn xê dịch thân thể, ông không hề triệt để rời khỏi nhân thế, ông có lẽ đang ở ngay trước mắt tôi.



Thế nhưng tôi không dám châm minh hỏa, không giống với Thi Bạt, bị lời nguyền giam cầm hồn phách thì không thể nào độ hóa, tôi không dám gặp hồn ông nội, tôi sợ ông sẽ oán trách tôi vì sao không tới sớm gặp ông.



Tôi dùng tốc độ nhanh nhất cẩn thận đóng quan tài lại, phủ đất lên trên, sau đó quỳ gối trước mộ phần ông nội liều mạng dập mạnh đầu.



Bên tai truyền đến những tiếng vang trầm đục, trán đau suýt nứt ra, tôi rất muốn tìm một chỗ không người khóc lớn, nhưng tôi biết một khi tôi thực sự đã khóc, sẽ chứng tỏ tôi đã yếu đuối, tôi không thể tỏ ra mềm yếu lúc này, cho nên tôi nén nhịn ngăn lệ trong hốc mắt.



Chị Tuyền thấy tôi thế này, kinh hồn táng đảm dùng sức kéo tôi, ngăn cản tôi tiếp tục tự hại mình, trong miệng không ngừng kêu: “Sở Dương, Sở Dương cậu đừng như vậy!”



Chị Tuyền mặc cho tôi phát rồ giày vò hồi lâu, lúc này mới dùng sức chín trâu hai hổ kéo tôi đi.



Trước khi đi, tôi đốt hết những thực phẩm dinh dưỡng đã không còn dùng được kia.