[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 80 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Sáng sớm, mẹ liền theo mấy người hàng xóm xung quanh cùng đi chúc tết, để lại chúng tôi vẻ mặt ảm đạm ngồi trên ghế salon trong phòng khách.



Lão Sở say rượu dữ dội, trong mắt đều là tơ máu, ông nhíu mày nhìn Tiểu Hải đứng bên cạnh tôi, thở dài nói: “Khi con vừa trở lại ba thấy quỷ khí trên người con biến mất, còn tưởng rằng con đã giải quyết Túng Quỷ ấn rồi, không ngờ.... ”



Đao Phong họ tuy không nhìn thấy Tiểu Hải, lại có thể trông thấy hoa văn màu đen trên tay tôi, liền biết chuyện không hề đơn giản như vậy.



Tôi bất an vặn vẹo ngón tay, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiểu Hải, nói: “Trở về thì trở về thôi, như vậy cũng tốt lắm, sau này còn phải ra ngoài, không có quỷ nô bên người ngược lại phiền phức.”



Chú gõ đầu lọc thuốc vào gạt tàn một cái, hỏi: “Túng Quỷ ấn của cậu biến mất khi nào, quỷ nô này sáng sớm hôm nay mới xuất hiện? Trước đó không hề có bất kỳ dấu hiệu nào sao?”



“Tôi cũng không biết.” Tôi ấn thái dương nhức đầu nói: “Tôi từng kể với mọi người trước khi tiến vào không gian đặc biệt đó tôi đã mở một cánh cửa chưa? Đại khái chính là sau lúc đó thì biến mất, cánh cửa kia rất kỳ quái, phía trên nó bám vào rất nhiều dấu tay quỷ, khi tôi mở nó ra đã được những ác quỷ kia dẫn dắt, song chân chính chỉ dẫn tôi thao tác chính xác chỉ có một, tôi hoài nghi có thể đó chính là Tiểu Hải.... Như vậy có thể giải thích được vì sao Đao Diên muốn tay trái của tôi, bởi vì chỉ có người mang theo quỷ nô mới có thể vào trong, sau khi tiến vào không bao lâu tôi liền phát hiện Tiểu Hải và Túng Quỷ ấn đã biến mất.”



“Sau đó cho tới hôm nay Túng Quỷ ấn mới lần nữa xuất hiện?” Chú hỏi.



“Ừm.” Tôi gật đầu: “Tôi nghi ngờ có thể là cánh cửa kia có năng lực đặc biệt gì đó, có thể hoàn toàn giữ chân quỷ nô lại, nhưng tôi không rõ Tiểu Hải tại sao trở về, tôi và nàng tuy tâm ý tương thông, nhưng loại chuyện như vậy không cách nào biết được, tôi không có khả năng nhìn thấy ký ức của nàng.”



Mọi người đồng thời hiểu ra gật đầu, Lão Sở cuối cùng bất đắc dĩ phất tay nói: “Vậy trước tiên không cần quan tâm đến nó, đối phó chuyện trước mắt đã, chờ sự việc giải quyết rồi lại nghĩ biện pháp tiêu trừ Túng Quỷ ấn....”



Tôi đáp một tiếng, nhìn Lão Sở mệt mỏi trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi, nghĩ thầm chuyện Túng Quỷ ấn này Sở gia trải qua bao nhiêu đời cũng chưa giải quyết được, rõ ràng không thể gấp, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.



Đao Phong nhìn hoa văn trên ngón tay tôi nhíu mày, dường như vô cùng phản cảm với Túng Quỷ ấn này, tôi nghĩ cậu ấy có thể là kiêng kỵ quỷ nô tiêu hao thọ mệnh của quỷ chủ, sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm.




Hóa ra chị Tuyền sau khi gõ cửa đã nói mục đích đến, nói với người phụ nữ kia chị là hậu bối của Hải Lão Đại, tới đây muốn lấy lại thứ Hải Lão Đại dặn dò, hy vọng Lâm Hương có thể đưa chị đến nhà cũ của Hải Lão Đại xem một chút.



Ai ngờ Lâm Hương vừa nghe tên của Hải Lão Đại, đầu tiên là nhíu mày quét nhìn chị Tuyền từ đầu đến chân, sau đó giọng điệu mập mờ nói: “Ôi chao, ta nói gã chết bầm kia tại sao không về, hóa ra lại tìm một cô em khác, cô đi nói với hắn, muốn đồ thì tự mình về mà lấy, bà đây ở chỗ này khổ sở đợi hắn nhiều năm như vậy, coi như là giúp hắn trông nhà cũng phải cho ít phí thưởng tốt chút chứ!”



Nói xong, Lâm Hương liền khóa cửa, mặc cho chị Tuyền ở ngoài cửa giải thích thế nào cũng mặc kệ.



Nhưng nếu không phải trong tay chúng tôi chỉ có thông tin mơ hồ, chưa xác định vị trí, phỏng chừng chị Tuyền đã sớm trở mặt.



Chú thấy chị Tuyền tức giận mặt đỏ rần, vội vàng trấn an nói: “Cô cũng không cần tức giận với cô ta, chí ít chúng ta đã biết nhà còn trong nguyên trong tay cô ta, hơn nữa nhìn thái độ cô ta, chắc là còn chưa dứt tình với Hải Lão Đại, bây giờ quan trọng nhất là biết nhà của Hải Lão Đại rốt cuộc ở đâu, là căn nhà cô ta đang ở bây giờ, hay ở nơi nào khác, biết vị trí nhà rồi, chúng ta lại tính làm sao vào trong, có thể cầm được chìa khóa trong tay Lâm Hương là tốt nhất, nhưng vậy cần cô ta tự nguyện giao ra mới được, người phụ nữ như vậy, mạnh bạo rất có thể sẽ khiến cô ta ném bình đập vại, phá hỏng chuyện chúng ta.”



“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi hỏi: “Chị Tuyền đã không thể ra mặt nữa, kế tiếp nên để ai đi, làm sao tiếp cận cô ta?”



Chú nhìn thư Sở Vấn Thiên lưu lại, cau mày suy nghĩ nói: “Đi ăn cơm trước, tối nay đến quán bar của cô ta xem xét xung quanh, có thể sẽ phát hiện chút thứ hữu dụng.”



Tính toán xong, chúng tôi thu lại tâm trạng, bắt đầu thảo luận đi đâu ăn.



Chị Tuyền đã sớm nghe tiếng bánh bao Chó Không Thèm của Thiên Tân, lập tức gõ tay nói muốn đi ăn bánh bao.



Sau đó chúng tôi lái chiếc Cayenne cực kỳ nổi bật dạo quanh một vòng thành phố, liền thấy gần mười quán bánh bao để bảng hiệu Chó Không Thèm, trong đó thậm chí có một quán tên là “Tiệm Bánh Bao Chó Không Thèm Thiên Tân”....