[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 84 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Sưu tầm tất cả tư liệu mất cả ngày, chúng tôi đóng cánh cửa phòng cũ, lên tiếng chào hỏi Lão Hách rồi trở lại phòng lầu hai nghiên cứu.



Bốn người chen chúc trong căn phòng kia, bản ghi chép báo cũ và một đống giấy vẽ nguệch ngoạc bày ra hết, trải trên cái giường tôi đã lót mền xong.



Chú cầm bút vẽ vẽ gạch gạch lên giấy, thỉnh thoảng hỏi đôi câu, Đao Phong và chị Tuyền ở một bên hoặc gật đầu hoặc đưa ra nghi vấn, tất cả sự chú ý của mọi người đều bị những tài liệu này hấp dẫn, từng chút phân tích suy đoán tung tích nhóm năm người năm đó.



Tôi thừa dịp bọn họ không chú ý, cúi đầu tra xét hoa văn trên tay trái.



Không ngoài dự liệu của tôi, hoa văn Túng Quý ấn quả nhiên đã bị ảnh hưởng của viên đá, trong mấy phút ngắn ngủi đã từ ngón tay kéo dài đến lòng bàn tay, tay trái tôi bây giờ đã không còn cách nào nhìn ra, văn sức màu đen vặn vẹo xoắn xuýt trong lòng bàn tay, nổi bật và bắt mắt, cực kỳ có khí chất nghệ thuật tam lưu.



Nếu tôi đoán không lầm, đây chính là nguyên nhân thực sự khiến Tiểu Hải không gọi mà tự tiện xuất hiện.



Hòn đá kia quả nhiên kỳ dị, nó có thể nảy sinh ảnh hưởng khá lớn với ác quỷ, hoặc cũng có thể là với cả cơ thể người, bởi vì từ khi cầm tảng đá này trong lòng tôi luôn có loại cảm giác quái dị, cảm giác nói không rõ được, như là thứ vô hình trung từng chút vặn vẹo mà tôi không hề phát giác.



Song rốt cuộc vặn vẹo cái gì, tôi bây giờ không có lòng dạ nào suy nghĩ.



Hòn đá kia được giấu trong hộp trang sức cũ kỹ, mà trong tổ năm người ban đầu chỉ mình Ôn Văn là phụ nữ, nói cách khác có lẽ tám mươi phần trăm tảng đá kia là thuộc về Ôn Văn. Như vậy vì sao Ôn Văn lại có được một hòn đá như thế, nó từ đâu tới? Hòn đá kia nảy sinh ảnh hướng lớn như vậy với tôi, còn với cô ta có gì biến đổi không?



Loại đá này chỉ Ôn Văn mới có, hay trong nhóm năm người mỗi người một viên? Cái này có liên hệ nào với việc năm người họ không chết không già?



Khi Ôn Văn có được hòn đá này, có phải cũng giống tôi bây giờ, trong đầu có rất nhiều thứ bản thân không cách nào hiểu được...


Đao Phong không phải loại người này, cậu ấy nghiêm túc lại dịu dàng, cậu ấy tuyệt đối không trêu chọc tôi ở những chuyện như vậy...



Trong lòng buồn buồn, tôi ngồi trên một cái giường khác, nhìn Đao Phong cởi áo khoác, thân hình rắn chắc điêu luyện kia lập tức lộ ra, khiến tôi không kiềm được bị cậu ấy mê hoặc, trong lòng không nhịn được nghĩ, dù bị cậu ấy đùa bỡn tôi có lẽ cũng cam tâm tình nguyện...



Đao Phong nhận ra được ánh mắt tôi, xoay người nhìn về phía tôi, tôi vội vàng lúng túng cúi đầu cởi y phục, cố tình che hòn đá trong túi áo, sau đó vó quần áo thành cục ném qua một bên.



“Chỗ tồi tàn này ngay cả một cái mắc áo cũng không có.” Tôi thuận miệng nói.



Đao Phong lại nhìn tôi chằm chằm một lát, bỗng nhiên đi tới nói: “Anh rốt cuộc bị sao thế.”



“Cái gì sao thế.” Bị cậu ấy hỏi như vậy, trong lòng tôi không khỏi bắt đầu hoảng sợ.



“Hôm nay anh có chút kỳ lạ.”



“Kỳ lạ chỗ nào.”



Đao Phong lắc đầu, biểu thị cậu ấy cũng không nói rõ được, thế nhưng đôi mắt đen nhánh như cũ nhìn chằm chằm tôi, một lát sau, cậu ấy tiếp tục hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói phải không.”



Tôi đoán Đao Phong có lẽ muốn trực tiếp hỏi tôi có chuyện gì gạt họ không, lo ngại tâm tình tôi cậu ấy mới chọn cách nói uyển chuyển hơn.



Nghĩ đến điểm này, tôi cười cười, đưa tay ôm hông Đao Phong, đầu tựa trên người cậu ấy, dùng trán cọ vào cơ bụng mê người kia, buồn bực nói: “Làm sao có thể, thật sự có chuyện gì tôi đã sớm nói rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”