[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 83 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Sau khi biết ông chủ nhà cùng họ với người Sở Vấn Thiên nhắc tới trong thư, chúng tôi cũng không nóng lòng tìm cách chứng thực, mà an an ổn ổn cơm nước xong, thu dọn đồ đạc quay về phòng ngủ mình.



Đao Phong lần này quả nhiên kiên quyết không ở chung phòng với tôi, cậu ấy khoanh hai tay, lưng dựa khung cửa ngăn tôi bên ngoài, mặt không thay đổi nhìn tôi, không nói lời nào, cũng không làm động tác gì dư thừa.



Tôi buồn bực suýt phát điên, vỗ ngực cam đoan mình sẽ không quấy rầy cậu ấy nữa, thậm chí lập lời thề độc, nhưng Đao Phong vẫn không chịu thỏa hiệp.



Tôi đành phải bất đắc dĩ cút về phòng mình, trơ mắt nhìn Đao Phong đóng cửa lại, trong lòng có thể nói là một trăm móng vuốt cào tim.



Buổi tối cửa nhà khách vô cùng náo nhiệt, trên cơ bản cách hơn mười phút lại có một hai người đi ngang qua “không cẩn thận” đụng phải xe chúng tôi, hơn nữa bản thân Cayenne lại vô cùng “Mẫn cảm”, một đêm này đèn cảnh báo vang lên không dưới hai mươi lần.



Cuối cùng xem chừng thằng nhóc nhà khách không chịu nổi, quấn chăn chạy tới cửa hét lớn: “Mẹ nó có để cho người ta ngủ hay không, chưa thấy xe bao giờ phải không, có gan thì đập báo động lấy xe chạy luôn đi, một đám nhà quê chưa thấy qua cảnh đời, ngu như bò!”



Chúng tôi chạy đến phòng chị Tuyền, bám cửa sổ nhìn xuống, cười gập cả người.



Nói thật chúng tôi không hề lo có người trộm xe, chỗ này cả thảy cũng chỉ lớn chừng đó, hầu như không có chỗ nào có thể hoàn toàn che được thân hình của chiếc Cayenne, muốn trộm xe, trước tiên phải đâm mù mắt tất cả mọi người mới được.



Nhưng so với vấn đề xe cộ, vấn đề ngủ nghỉ còn khó khăn hơn, sau khi tôi về lại căn phòng kia, liền thấy giường nệm có một góc đã nổi mốc, đành phải tìm đồ phủ lên góc kia, sau đó chỉ cởi áo khoác ra ngủ.



Tôi không báo vấn đề này cho chị Tuyền nguyên nhân chủ yếu không phải là tôi sẵn lòng bấm bụng chịu, mà tôi lo chị Tuyền nóng nảy thật sự chạy đi chặn cửa nhà người ta, thằng nhóc trông nhà nhìn qua không xấu, tội gì làm khó người ta quá.



Tôi ăn đói mặc rét nhịn cả đêm, kết quả sáng sớm hôm sau chú chạy đến nói cho tôi biết, chị Tuyền đã hùng hổ đi chặn cửa nhà người ta rồi.



Nghe nói là vì tối qua chị ấy ngủ mà nghe thấy chuột chạy dưới giường.



“Chỉ có chút chuyện thế thôi à.” Tôi mặc quần áo tử tế, nói với chú: “Ông đây tối qua còn không hề đắp mền, ngủ được cũng là cố lắm rồi, may mà chị Tuyền chính là xuất thân sát thủ.”



Chú thấy tôi đem toàn bộ chăn dùng để lót giường, hiểu rõ gật đầu, lại hỏi: “Ai nói cậu cô ấy xuất thân sát thủ?”



“Tôi đoán.” Tôi nhỏ giọng kề tai thì thầm với chú: “Ngàn vạn lần đừng nói cho chị Tuyền.”



“Cậu xem mission impossible quá nhiều rồi.” Chú nghe vậy khinh bỉ liếc tôi, mang theo lá thư xuống lầu.



Tôi ra khỏi phòng mình, rẽ góc ngoặt quẹo vào phòng Đao Phong, thấy cậu ấy đã quần áo chỉnh tề đang chuẩn bị ra ngoài, liền đẩy cửa phía sau, ngăn ở cửa nhìn chằm chằm cậu ấy.




Tôi bước nhanh tới cạnh kệ sách, khi cúi đầu kiểm tra lại vô tình nhìn thấy giữa khe hở kệ sách có một thứ màu vàng, hình như là một cái hộp nhỏ, không biết dùng làm gì.



Tôi ngồi xổm xuống, vất vả đưa tay luồn vào, tìm kiếm hồi lâu mới lấy được cái hộp kia.



Hộp này ngã nghiêng trong khe hở kệ sách, mặt trước phủ rất nhiều bụi, hầu như nhìn không ra màu sắc, mặt sườn lại bởi góc độ mà hoàn toàn không đáng ngại, tôi vừa rồi là bị màu vàng của mặt sườn này thu hút mới phát hiện ra nó.



Tôi dùng khăn giấy ướt lau sạch cái hộp này, phát hiện đây là một hộp trang sức nhỏ bằng vàng ròng, mặt trên không hề có hoa văn phức tạp, chỉ trang trí đơn giản một chút, rất cũ kỹ cũng rất nguyên vẹn.



Tôi mở hộp ra, phát hiện bên trong có hai khuyên tai, còn có một khối đá hình dáng cổ quái.



Trong nháy mắt tôi cầm lấy tảng đá kia, đột nhiên cảm giác được tảng đá kia có một loại sức mạnh đặc thù, nó đang không ngừng thu hút tôi, vẫy gọi tôi, khiến tôi cầm nó, hoàn toàn không buông tay được.



Tôi lẳng lặng nhìn khối đá nằm trong lòng bàn tay, nó một mặt nhẵn bóng mượt mà, một mặt khác lại quỷ dị tách ra, giống như bị vật thể nào đó cắt xuống.



Khối đá tản ra âm hàn kỳ dị, như thấm vào xương tủy, khiến tôi căn bản không dời được tầm mắt, loại hàn ý âm trầm này tôi vô cùng quen thuộc, là hơi thở của ác quỷ và tử vong.



Tôi phát hiện tôi càng ngày càng thích khối đá này, chỉ trong phút chốc tôi thậm chí cảm thấy nó nên thuộc về tôi, trừ tôi ra không ai có thể có được nó.



Vì vậy tôi lén lút bỏ khối đá này vào túi bên trong áo, kéo kín lại không để nó rơi ra, quay đầu nhìn một chút, không ai chú ý tới động tác của tôi mới an tâm.



Tôi giả vờ xoay người như không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Hải lại thình lình xuất hiện trước mặt tôi, tôi lấy làm kinh hãi, thầm nghĩ tôi rõ ràng không gọi, sao nàng tự chủ trương chạy ra.



Trên khuôn mặt xinh đẹp vô song của Tiểu Hải không hề có chút biểu cảm, nàng đờ đẫn nhìn tôi, sau đó vươn tay lần về hướng ngực tôi.



Nơi đó đặt khối đá vừa nhặt được kia.



Tôi giận tái mặt, giơ tay lên hất nàng ra, thấp giọng nói: “Trở về.”



Đao Phong lúc này rốt cuộc phát hiện được sự khác thường của tôi, cậu ấy nghe giọng tôi bất thường, liền hỏi: “Sao vậy?”



Tôi mặt không chút thay đổi nhìn Tiểu Hải, tay trái chợt truyền đến một trận đau nhức, khi cơn đau nhức trở lại bình thường, tôi xoay người đi về hướng Đao Phong, nói: “Không sao, tên Tiểu Hải kia lại ra quấy rối.”