[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 82 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Đao Phong không ngờ Lâm Hương có thể tỉnh dậy nhanh như vậy, đồng thời tìm đến chính xác nơi này, cậu ấy kinh ngạc nhìn đối phương hồi lâu, sau đó thản nhiên nói: “Chúng tôi chỉ đến tìm đồ, không hề muốn quấy rầy cô.”



Lâm Hương khoanh tay trước ngực, trên dưới đánh giá Đao Phong một phen, dường như có cái nhìn mới với cậu ấy.



“Đã nhiều năm như vậy, tôi lần đầu tiên đụng phải người có thể uống như cậu.” Lâm Hương nói: “Ngay cả tên khốn kiếp Cố Hải kia cũng uống không lại tôi, ở vùng này không ai không biết Lâm Hương tôi nổi danh ngàn chén không say, không ngờ hôm nay lại bị thằng nhóc lông tóc chưa đủ này chuốc đến nằm soài.”



Nghe vậy, Đao Phong cũng không giải thích gì, cậu ấy chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Hương, muốn biết bà ta hơn nửa đêm chắn ở chỗ này muốn làm gì.



Lâm Hương thấy Đao Phong không nói lời nào, trong con ngươi thoáng qua chút ảm đạm, tiếp theo khóe miệng nhếch một cái, cười nói: “Các cậu đã quen biết Cố Hải, tôi cũng không có tâm tư tìm các cậu rầy rà nữa, song tôi có một thứ nhờ các cậu chuyển cho ông ta giúp tôi, cứ nói tôi sẽ không giúp ông ta trông coi những cục diện rối rắm này nữa, vật này trả lại cho ông ta rồi tôi sẽ không nợ ông ấy gì nữa, tôi sẽ lập tức rời khỏi Thiên Tân, về sau chân trời góc bể, vĩnh viễn không gặp lại.”



Nghe những lời này của Lâm Hương, chúng tôi đều giật mình, tôi thật sự không nhìn ra người phụ nữ này có vài phần bản lãnh, lời nói vô cùng khí phách, không hề giống loại con gái phóng đãng thật sự được người bao dưỡng, Cố Hải trước đây có lẽ nhìn trúng bà ta điểm này mới nhận bà ta.



Lâm Hương sau khi đưa một cái ban chỉ phỉ thúy cho Đao Phong, lại quét nhìn bốn chúng tôi thật sâu, liền xoay người rời khỏi ngõ hẻm.



Tôi nghĩ, trước khi rời khỏi Thiên Tân, bà ấy còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị.



Lâm Hương có lẽ chờ ngày này đã lâu, nếu chúng tôi không đến, bà ấy có lẽ sẽ tiếp tục ở đây chờ đợi, mãi đến khi dầu hết đèn tắt hoa tàn nhân lão châu vàng mới thôi, chúng tôi tới tìm nhà cũ của Cố Hải, đối với bà ấy mà nói là một loại cơ hội, một cơ hội có thể giúp bà ta giải thoát, một cơ hội đẩy trọng trách trên vai bà ấy qua cho chúng tôi, sau đó đến nơi có cuộc sống thuộc về riêng mình.



Bất luận chúng tôi có phải quen biết Cố Hải thật hay không, đối với bà ấy mà nói không hề quan trọng, bà ấy chỉ cần một lý do, thậm chí là một cái cớ.



Tôi cầm lấy ban chỉ trên tay Đao Phong qua, cảm thấy ban chỉ này nhất định là vật không hề có giá trị thực dụng nhất mà Cố Hải để lại cho Lâm Hương, vì thứ đồ chơi này tôi đeo vào còn bị tuột đừng nói chi là bàn tay nhỏ như Lâm Hương.



Thế nhưng đối với Lâm Hương mà nói, cái ban chỉ nho nhỏ này có lẽ lưu giữ tất cả ký ức của bà ấy, chẳng thế cũng sẽ không được bà ấy giữ gìn hoàn mỹ như vậy, cảm xúc nhẵn nhụi tinh tế ngay cả tôi cũng nhìn ra được là trân phẩm.



Chú đoạt lấy ban chỉ, nhìn kỹ rồi cười nhẹ nói: “Ôi chao, chính là của Càn Long, lát nữa sẽ tìm người xem qua chút, không chừng có thể bán trên trăm vạn.”



“Mẹ nó, của Càn Long?” Tôi kinh ngạc nhìn bảo bối trên tay chú, hỏi: “Có thực là của Càn Long từng mang, chắc chắn không vượt quá giá này chứ?”
Khi chúng tôi lái xe vào, tôi thậm chí còn thấy có gia đình vẫn còn dùng vòi nước từ bên ngoài, căn nhà kia đứng ở cửa là có thể thấy xà ngang của nóc nhà, không chỉ tôi, ngay cả chú cũng cảm thấy trăm mối ngổn ngang.



Thật không biết nhóm năm người ban đầu ôm dạng tâm tình gì đi tới đây, cũng có lẽ khi họ đến năm ấy tình hình nơi này coi như tốt, chỉ là trải qua mấy chục năm gió táp mưa sa, hơn nữa tài chính sửa đường không đến nơi, mới dần dần diễn biến thành hình dáng như hiện giờ.



Thảo nào khẩu hiệu năm đó ngoại trừ trồng cây thì sửa đường, giao thông luôn là nan đề mà nhân loại cần khắc phục.



Chúng tôi đánh một vòng quanh địa phương nói thôn không phải thôn nói trấn không ra trấn này mới phát hiện một nhà khách, hoàn cảnh vệ sinh nói thật còn không bằng ở nhà dân nữa.



Chàng trai nằm ngủ trên quầy vừa thấy có người đến, vội vàng chào mời chúng tôi vào trong ngồi xuống, hỏi rõ chúng tôi là muốn nghỉ lại xong, lại vội vàng chạy lên lầu thu dọn phòng, hóa ra ở đây chỉ có mình hắn trông coi, ngay cả người giúp cũng không có.



Cayenne trải qua thời gian dài bôn ba thân xe nhuộm đầy bụi đất, nhưng ở chỗ này lại vẫn vô cùng nổi bật, chúng tôi mới vừa vào nhà khách ngồi không lâu, ngoài cửa đã xôn xao vây quanh một đám người, đều là nhân vật cấp bậc chú bác dì mợ, trên tay còn xách thức ăn vừa mua, khiến chúng tôi vô cùng ngượng ngùng.



Chị Tuyền buồn bực nhất, chị ấy vốn ghét hoàn cảnh vệ sinh nơi này, bây giờ lại bị người ta vây xem, hận không thể cầm mảnh vải bọc mình lại.



Nhà khách này lầu một là quán cơm nhỏ, lầu hai mới là phòng cho khách, xem chừng ở đây cũng chỉ có mỗi căn nhà này, mặc kệ có ai tới cũng phải tìm đến nó ngủ trọ.



Thằng nhóc kia đã sớm đoan chắc điểm này, mở miệng liền đòi bốn trăm, chị Tuyền dưới cơn nóng giận vứt cho hắn năm trăm, nói phục vụ tốt sẽ cho hắn thêm tiền, phục vụ không tốt bà đây sẽ không đi, mỗi ngày ở đây chặn miệng họ.



Lúc ăn cơm tối, một cụ già năm mươi tuổi tới nhà khách, cụ già kia dường như quen biết anh chàng trông nhà khách này, chào hỏi một tiếng thì lên lầu.



Chúng tôi nhìn mà chẳng hiểu ra sao, cũng kỳ quái ông cụ này chẳng lẽ cũng là đến tìm chỗ ngủ trọ?



Về sau nhìn thằng nhóc trông tiệm vô tình gọi một câu, chúng tôi mới biết ông cụ kia hóa ra là chủ của căn nhà khách này, họ Hách.



Chú lấy thư Sở Vấn Thiên ra nhìn, khóe miệng giật hai cái, lẩm bẩm nói: “Con mẹ nó đây chẳng lẽ thực sự đụng phải rồi sao.”