[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 95 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Hạng Văn vừa nói xong, chợt nghe một tràn tiếng ván gỗ vỡ vụn vang lên, thanh âm kia có gần có xa chênh lệch không đều, giữa hang động yên tĩnh này càng lộ vẻ đáng sợ, phảng phất như vô số quỷ quái phá xác mà ra, mục tiêu chính là chúng tôi bên dưới.



Tôi nghe được tiếng động, vội vàng chiếu đèn pin lên mặt đất, liền thấy từng khối gỗ lớn rơi xuống quanh chúng tôi, rào rào rơi xuống nát vụn.



Chú chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Không ổn, đây là quan tài, chúng ta đụng phải xác sống rồi!”



Giọng Hạng Văn phát run, lo lắng nói: “Đừng nói nữa mau đi thôi, số lượng mấy thứ kia ít nhất cũng gấp ba chúng ta, chờ chúng xuống tới sẽ không chạy được nữa đâu.”



Tôi dùng đèn pin chiếu đỉnh đầu, phát hiện khoảng cách thật sự quá xa, một mảnh đen nghịt cái gì cũng không nhìn thấy, tâm trạng nhất thời cũng có chút bối rối, đành phải thầm mắng một tiếng nói: “Chỉ có thể chạy, ở loại địa phương này bị chúng vây công không tốt cho ai cả, phía trên này không biết cao bao nhiêu, quan tài này bị treo trên vách đá, vạn nhất rơi trúng người cho dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.”



Trong bóng tối tiếng ván gỗ rơi xuống vẫn không dứt bên tai, mọi người thấy rõ tình thế trước mắt, lúc này không trì hoãn nữa, chú dẫn đầu nói “Chạy!”, chúng tôi liền liều mạng ba chân bốn cẳng chạy về phía trước.



Trên mặt đất những vật sáng này khi đứt khi liền, uốn lượn kéo dài về phía trước, nhanh chóng dẫn chúng tôi vào sâu trong hang động.



Đường nơi này coi như dễ đi, cho dù dưới tình huống vô cùng tối tăm, cũng không cần quá để ý dưới chân.



Tôi vừa chạy vừa tự hỏi tình huống vừa rồi, chung quy cảm thấy chúng tôi đã tiến vào một cái bẫy, những quan tài này treo ở nơi người thường căn bản sẽ không chú ý tới, chỉ cần có người đi qua bẫy sẽ khởi động, rõ ràng đang cố gắng ngăn cản người ngoài đặt chân đến đây, chứng tỏ sâu bên trong hang động này nhất định che giấu thứ gì đó rồi, hơn nữa rất có khả năng chính là cửa vào chúng tôi đang tìm.



Nghĩ vậy, tôi nhịn không được lại bắt đầu đoán, bóng đen nhìn thấy trước đó rốt cuộc là cái gì, nếu như là người, vậy mục đích hắn dẫn dụ chúng tôi đến tột cùng để làm gì, nếu như là quỷ, chúng tôi bây giờ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, có phải đang đúng theo ý muốn của nó không?



Song mặc kệ bóng đen kia tới cùng là người hay quỷ, chúng tôi đều phải đi về phía trước xem sao, vô luận bên trong hang động này che giấu là cửa vào hay cơ quan bẫy rập, nó đều là mục đích chúng tôi tới đây đêm nay.


(Tiêu: Mao Toại tự tiến là Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn)



Nói xong, trong khi chị Tuyền sắp phát hỏa, nhanh chóng buộc dây đi tới trước vách đá, hai ba cái đã bò lên.



Chú thấy chị Tuyền vẫn là dáng vẻ cáu kỉnh, liền an ủi chị nói: “Thật vất vả có người chịu nhìn nhận cô là phụ nữ, cô còn phát hỏa cái gì, tôi thấy hắn cũng tốt bụng, sợ lên đó gặp nguy hiểm gì, mới bảo cô ở đây, cô cẩn thận đừng có dọa người ta chạy đó.”



Nghe chú nói, chị Tuyền ngẩn người, nhỏ giọng “ừm” một tiếng, rồi không nói gì nữa, phỏng chừng chú đã chọt trúng điểm yếu của chị.



Nhờ bức tranh da người ở quỷ thành, chị Tuyền từng gặp ảo giác thiếu chút nữa lỡ tay bóp chết chú, chúng tôi đến nay cũng không biết chị ấy đến tột cùng đã nhìn thấy gì, chị Tuyền cũng chưa bao giờ nhắc tới, nhưng tôi vẫn cảm thấy ở phương diện tình cảm chị đã trải qua suy sụp nào đó, mới có thể vì một hồi ảo giác mà ủ rũ không vui.



Chị Tuyền là phụ nữ, còn là phụ nữ vừa xinh đẹp vừa cường thế, chị có hơi quá mạnh mẽ, lại có thể không than mệt than khổ lăn lộn cùng chúng tôi, chỉ những việc này cũng có thể chứng minh ý chí ngoan cường của chị. Song người phụ nữ có xinh đẹp tài giỏi nhường nào chung quy cũng cần người bảo vệ, điểm ấy từ sự phiền muộn khó hiểu thỉnh thoảng chị Tuyền lộ ra cũng có thể thấy được, chị không phải không muốn có người bảo vệ chị, chẳng qua sợ hãi và khiếp đảm, phải giả vờ cường hãn vô địch.



Tôi nhìn chị Tuyền cúi đầu không biết đang nghĩ gì, thở dài, liền chuyển mắt sang Đao Phong.



Thân thủ Đao Phong vẫn nhanh nhẹn nhẹ nhàng như vậy, đó là thứ cả đời tôi cũng không bắt kịp được, ở cùng cậu ấy, nhiều lúc đều là cậu ấy bảo vệ tôi...Và chúng tôi. Tôi ở phương diện này không sánh bằng cậu ấy, chỉ có thể dựa vào các phương diện khác để đền bù, tỷ như sau này thật sự sống chung, thức ăn và nội trợ trong nhà khẳng định tôi đều phải làm, tôi đánh cược Đao Phong không làm được những thứ này, cậu ấy nhiều lắm chỉ chỉnh đốn cho mình thỏa đáng, từ tính cách này của cậu ấy có thể nhìn ra.



Nghĩ thế, khóe miệng tôi bất giác nở nụ cười, ánh mắt theo sát bóng dáng Đao Phong mà lên.



Chị Tuyền lúc này đã phục hồi lại tinh thần, chị vô thức liếc theo Rio phía trên, nhất thời hoảng sợ khẽ gọi: “Mau nhìn chỗ đó, đó là gì!”



Tôi và chú bị chị làm giật mình, vội vàng nhìn về vị trí của Rio, phát hiện ngay trong cửa động Rio sắp tới, xuất hiện một khu vực tối tăm hơn các khu vực khác, chú cẩn thận quan sát, lập tức kết luận: “Là bóng người!”