[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 97 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Chú nói đơn giản mà trực tiếp, chúng tôi lại phải thận trọng cân nhắc, nếu chỉ có bốn chúng tôi vậy thì tốt rồi, mang đủ trang bị đi tới đâu cũng được, nhưng bây giờ bên cạnh chúng tôi ngoại trừ Hạng Văn chưa rõ phe nào ra, còn đi theo một tên nước ngoài thủ hạ của Đường Ninh.



Đối với thân phận đặc thù của Rio trong lòng mọi người đều hiểu rõ, gã mặt ngoài là Đường Ninh phái tới giúp chúng tôi, kỳ thật là để giám sát hành động của chúng tôi, nếu chúng tôi hành động vượt khỏi dự liệu của Đường Ninh, 80% Rio sẽ tiến hành phá rối, thậm chí có khả năng chỉa mũi súng lại bắn quân ta, kết quả đó vô luận thế nào cũng là một loại tổn thất đối với chúng tôi bây giờ.



Tôi nhìn Hạng Văn, thấy hắn giả vờ vô tội nhìn lại tôi, trong lòng nhất thời hiểu được hắn bây giờ ít nhất sẽ không làm trái ý nguyện của chúng tôi, vậy cũng chỉ còn lại vấn đề khó khăn về Rio.



Trên vấn đề tiến tới hay lui về, tôi đoán suy nghĩ của bốn chúng tôi giống nhau, bây giờ cổ thành Vu Điền đã ở ngay trước mắt, không lẽ nào lại quay về, sự chuẩn bị của chúng tôi cũng đủ ứng phó với tình hình trong cổ thành, chỉ cần thành công tiến vào Địa Chi Cực giải trừ lời nguyền, tất cả sẽ không thành vấn đề với chúng tôi nữa.



Ân ân oán oán này đều là vấn đề của đám người Sở Vấn Thiên, là chuyện của kiếp trước, họ muốn chết hay muốn sống chúng tôi không có quyền cũng không cách nào can dự vào. Huống chi nếu cùng họ tiến vào cổ thành, tuyệt đối sẽ gợi ra nhiều phiền toái hơn, chẳng bằng chúng tôi vào giải quyết lời nguyền trước.



Sau khi cân nhắc xong, bốn chúng tôi liếc nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu về hướng Rio.



Gã ngoại quốc to con này không phải thằng ngốc, chỉ nhìn vẻ mặt chúng tôi đã hiểu được có ý gì, gã nhíu mày do dự chốc lát, tiếp theo có chút sảng khoái gật đầu nói: “Muốn đi thì đi, tôi đã nhận nhiệm vụ chỉ cần tùy mọi người.”



Nói xong, Rio đỡ khẩu súng trên vai, vẻ mặt “mọi người yên tâm”.



Chúng tôi đương nhiên không có khả năng khinh địch tin tưởng gã, chú chẳng biết từ đâu lấy ra điếu thuốc, sau khi đốt thì đa mưu túc trí nhìn Rio, nói: “Có yêu cầu gì?”



Rio cũng không muốn giấu giếm, lớn tiếng nói trắng ra: “Đồ cổ tôi muốn một nửa.”



Tôi nghe vậy kinh ngạc nhìn gã, thầm nói thằng oắt này thật là không khách khí, trước bất luận trong Vu Điền cổ thành có bao nhiêu đồ vàng mã đáng giá, gã một mình muốn lấy phân nửa, kiếp sau cơ bản sẽ không lo ăn mặc, song điều này cũng phù hợp với tâm lý của người nước ngoài, vốn chính là vì tiền mà thay Đường Ninh bán mạng, bây giờ đã có con đường đến tiền tài quá tốt, đương nhiên không cần cố kỵ yêu cầu của cố chủ nữa.




Mọi người thử phân tích một phen, phán định ghế ngọc này mặt dưới có cơ quan chống đỡ, dẫn đến ghế ngọc sau khi di chuyển sang bên cạnh nửa phần thì bị kẹt lại, vô luận thế cũng không thể mở hoàn toàn, nhưng từ trong khe hở có thể thấy được, dưới ghế ngọc đúng là có không gian, hơn nữa rất có khả năng chính là cửa vào địa cung chúng tôi đang tìm.



“Làm sao đây?” Chị Tuyền đưa tay gõ ghế ngọc kia, nhíu mày hỏi.



“Cơ quan hẳn ngay gần đây, chia nhau đi tìm.” Chú phất tay, nói: “Nếu cửa vào được Địa Nhũ Vương xây ngay dưới ghế ngọc của mình, vậy cơ quan chắc chắn sẽ không cách quá xa, quân vương cổ đại thường đều thiết lập cơ quan mật đạo ẩn khuất ngay tại những nơi mình thuận tiện động thủ.”



Nghe lời chú nói, mắt tôi đột nhiên lia đến một cây cột đá gần đó, thấy phía trên điêu khắc vân sức có một chỗ màu sắc hơi sẫm hơn những phần khác, tim không khỏi nhảy lên, lập tức qua đó đẩy mạnh vân sức hai cái.



Quả nhiên, chợt nghe một tiếng cơ quan di chuyển nặng nề, ghế ngọc dưới bàn tay đánh bậy đánh bạ của tôi bắt đầu chậm rãi di chuyển về bên trái, dần dần lộ ra một cầu thang kéo dài xuống phía dưới.



Dưới cầu thang một mảnh đen kịt, không khí lạnh lẽo không ngừng cuộn ra ngoài, chúng tôi nhìn cửa vào rõ ràng thông xuống lòng đất kia, đều lộ ra nụ cười kinh hỉ.



“Hắc, nhóc con cuối cùng cũng học giỏi rồi...” Chú đi tới vỗ vai tôi, vừa muốn khoe thêm vài câu nữa đã bị Hạng Văn bên cạnh đột ngột lên tiếng cắt ngang.



“Không ổn, cơ quan này là bẫy!” Hạng Văn không biết nghe được thanh âm gì, sắc mặt đại biến nói: “Chúng ta bị bao vây rồi!”



Tôi khó hiểu nhìn hắn, vừa muốn mở miệng hỏi, chợt nghe một loát tiếng bò sát sột soạt vang lên bốn phương tám hướng, thanh âm kia càng ngày càng gần, phảng phất như vô số côn trùng cực nhỏ chen chúc dày đặc, tôi nghe mà da đầu tê dại, mí mắt giựt lên.



Những người khác lúc này cũng nghe được tiếng động ấy, chú nhìn mạng nhện trong góc, dường như nghĩ đến gì đó, lầu bầu thấp giọng nói: “Hẳn không phải là...”