Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 1 : Băng hội đích nữ binh

Ngày đăng: 15:52 30/04/20


Mập mạp lúc này cảm thấy cái số mình thực sự rất đen đủi. Hắn khóc ròng như mưa.



Lúc đánh nhau thì không được đi, đánh xong rồi thì lại không đi nổi cả cái đám robot kia chỉ biết quay đầu bỏ chạy, nỡ bỏ rơi người báo tin chỉ đường như vậy sao.



Điền Hành Kiện dẫu sao cũng không thằng ngu, khóc một lúc xong hắn nhặt lại súng rồi quay đầu chạy vào sâu trong rừng, động tác nhanh nhẹn trông như con thỏ mập mạp.



Chỉ cần đám robot Đế quốc này không tiến vào rừng, mập mạp có 80% cơ hội trốn về thành công. Nếu chúng lại đuổi theo đội robot Liên bang thì lại càng tốt. Mập mạp có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua giải đất trống, hắn chỉ cần tới được Tô Bành Mãn giang thì dựa vào thành tích bơi vượt sông có mang theo vũ khí hạng nhất toàn doanh, mập mạp có thể dễ dàng trở lại doanh trại đóng quân. Sau đó thì ăn vài miếng thịt lớn, uống một sôcôla hoặc trà nóng, nếu may mắn có khi còn kiếm được cả rượu nữa không chừng.



Điền Hành Kiện lắc đầu vài cái, đem cái ý nghĩ ngu xuẩn này vứt ra khỏi đầu.



Vừa mệt, vừa đói lại vừa buồn khiến cho suy nghĩ của Điền Hành Kiện gặp chút vấn đề.



Trước hết phải tìm chỗ ẩn náu, nếu đám robot hạng nặng này sau khi tới chiến trường lại không tiếp tục truy kích mà lại tập hợp lại những robot một người lái vừa bỏ chạy thì khu rừng này lại sẽ trở thành nơi đóng quân của chúng.



Mập mạp có thể tưởng tượng cảnh mình bị bắt giữ, sau đó bị lột sạch ra như một con dê béo trắng rồi bị lóc từng miếng thịt.



Thật sự quá bi thảm.



Hắn chợt nghĩ ra phương hướng hành động, lập tức bắt đầu chạy như điên.



Muốn gia tăng tỷ lệ sống sót, hắn phải đi lấy vài thứ công cụ. Nơi đóng quân của đội robot Liên bang ở cách đây không xa. Mập mạp nhanh chóng tới được doanh trại.



Lục lọi một lúc, hắn tìm được vài quả lựu đạn cá nhân, một khối năng lượng nén cỡ lớn. Còn có một khẩu pháo năng lượng. Quan trọng nhất trong đó là một cánh tay cơ giới tự động sử dụng cho lính duy tu robot. Có nó, mập mạp có thể trong thời gian ngắn nhất lắp ráp các loại linh kiện lại thành một công cụ giao thông. Trong hai mươi lần chạy trốn trước đây, có mười lăm lần hắn dùng cách này. Lần này vật liệu kiếm được còn xông xênh hơn những lần trước gấp vài lần. Nhưng trọng lượng của những thứ này một mình hắn không mang đi được.



Hắn sử dụng tay cơ giới dùng nhanh chóng đào một cái hố, bỏ xuống đó tất cả mọi thứ ngoại trừ lựu đạn. Sau đó mập mạp không hề do dự châm một mồi lửa rồi chạy ra xa. Sau khi ngọn lửa làm các kho đạn lần lượt phát nổ theo ý Điền Hành Kiện thì trong rừng đã chỉ còn lại hắn và một cái hố bùn đất. Chỉ mất vài phút, hắn đã tự chôn mình xuống đất, chỉ thò lên một cái ống sậy lẫn vào đám cỏ vụn.



Muốn tránh được sự dò xét của tia hồng ngoại và radar sinh vật, chỉ dựa vào thiết bị phản dò xét trên người là không đủ, vì thế Mập mạp cố gắng hạ nhịp thở và nhịp tim của mình xuống mức thấp nhất.



Đây là một trong những kỹ xảo kì quái mà hắn học được từ huấn luyện viên trinh sát. Thiên phú của Điền Hành Kiện với những kỹ xảo này không hề tầm thường, hắn nghĩ nếu có thể cứ giữ như vậy đến khi chiến tranh chấm dứt, hắn không ngại đem bản thân chôn sâu hơn nữa.
Ngụy trang thành quân địch, tưởng dễ dàng như đóng phim sao? Ngôn ngữ Đế quốc thì hắn cũng nói được vài câu, nhưng vạn nhất tìm không được quần áo thích hợp thì sao? Bình thường hắn đi mua quần áo còn phải tới cửa hàng chuyên quần áo cỡ lớn nữa là.



Chỉ điểm mục tiêu cho không quân? Liên bang bây giờ liệu còn lại được mấy chiếc phi cơ? Mà có còn thì cho dù là vương bài phi công liệu có thể đột phá được sự phong toả của không quân Đế quốc không ?



Hạ độc nguồn nước? Mập mạp bây giờ chỉ là lính duy tu cơ giới, không phải lính đặc nhiệm mà có túi bách bảo, lấy độc ở đâu ra?



Càng suy nghĩ, Mập mạp càng cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung ra



"Mẹ kiếp! Liều mạng!" Một khi bị dồn tới tuyệt cảnh, khí chất vô lại của mập mạp lại bộc phát ra.



Điền Hành Kiện cũng không biết là mình may mắn hay là đen đủi nữa. Ngay khi hắn vừa mới hạ quyết tâm thì một tên lính Đế quốc to cao áp giải hai tù binh Liên bang tiến vào khu rừng, đi ngang qua chỗ hắn .



Quả là một cơ hội trời cho, quan sát thấy xung quanh không có ai, mập mạp cực kỳ xúc động, hắn chẳng kịp suy nghĩ gì cả liền nhảy vọt lên, hai tay vặn một cái. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, đầu của tên lính kia đã bị bẻ ngoẹo sang một bên, cả người vô lực ngã sấp xuống đất. Lần đầu tiên giết người, mập mạp cũng không đơn giản như vậy, hắn lật tay một cái, rút ra một con dao găm cắm vào cổ họng tên lính đen đủi kia, đầu gối thì thúc mạnh vào hạ bộ hắn.



Đến khi thi thể thả đã gục hẳn xuống thì mập mạp mới thôi lo sợ bị gã lính này giơ súng bắn cho một phát, gần như đồng thời, mập mạp liền đem thi thể kéo vào bụi cỏ.



Trước sau không đến 5 giây đồng hồ.



Hai chân Mập mạp không ngừng run lên, tim đập như muốn bung ra ngoài.



Giết người, con mẹ nó, thật sự chỉ như một trò chơi thế này sao.



Những động tác mau lẹ của hắn khiến hai người tù binh kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Đó là hai nữ tù binh gồm một phi công và một nữ quân y. Dáng vẻ như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người.



Nhưng lúc này Mập mạp căn bản là không hề để ý đến hai vị nữ binh, gã tiện nhân này tựa như chẳng biết xấu hổ là gì, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người, thay vào trang phục của Đế quốc quân.



Hai nữ binh Liên bang ngây cả người, nhìn mà chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc thì cái gã vừa béo vừa trắng này là thứ quái vật gì đây?