Mạo Hợp Thần Ly
Chương 15 :
Ngày đăng: 12:27 30/04/20
Bốn năm trước sau khi về nước không lâu, Chu Dương đã hẹn Thẩm Mặc tại chỗ cũ, nói là muốn bỏ trốn với cậu.
Đương nhiên là cậu không đi.
Nhưng cậu cũng không đi làm, di động cũng tắt máy, nhốt mình trong nhà dọn dẹp cả ngày trời.
Hôm đó khi về nhà, toàn thân Quý Minh Hiên đầy mùi rượu. Anh say xỉn, vấp ngã trên đường, cả người nhếch nhác, còn suýt nữa không nhận ra Thẩm Mặc. Sau khi nhận ra cậu, phản ứng của anh lại trở nên rất kỳ lạ, đè cậu xuống sô pha hung hăng làm một trận. Khoảng khắc bị anh cắn cổ, Thẩm Mặc cảm thấy mình như con mồi trong tay anh vậy.
Hôm sau, hai người ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, Quý Minh Hiên liền dùng máy của Thẩm Mặc để xin nghỉ cho cậu. Điện thoại vừa khởi động đã báo một loạt tin nhắn đến, Thẩm Mặc tưởng đó là do Chu Dương gửi, anh nghe vậy chỉ cười cười, tự tay xóa hết chỗ tin nhắn đó đi.
Đến chiều, Thẩm Mặc đi xe anh ra ngoài mua thuốc, nghe bác tài xế kể mới biết đêm đó ngài Quý vốn định đến khu biệt thự Cẩm Tú.
Khi ấy Thẩm Mặc không đoán ra trái tim anh, nhưng giờ thì cậu đã hiểu rồi – anh cứ đinh ninh rằng cậu đã đi với Chu Dương, nên mới uống say đến nỗi không biết trời trăng gì như vậy. Anh gửi tin nhắn níu kéo cậu lại, rồi lại tự tay xóa chúng đi.
Tuy Thẩm Mặc đã lấy lại ký ức từ lâu, nhưng hồi ức dù sao cũng chỉ là hồi ức. Chưa có khoảng khắc nào như bây giờ – khoảng khắc cậu nhận ra rằng mình đã từng được yêu đến khắc cốt minh tâm.
— Quý Minh Hiên vẫn chờ cậu ở khu biệt thự Cẩm Tú.
Nhưng mãi mãi vẫn không đợi được.
“Chú ơi.” Quý Ninh ngồi bên cạnh lay lay cánh tay Thẩm Mặc, nhỏ giọng hỏi: “Chú khóc sao?”
“Không.” Thẩm Mặc tỉnh táo lại, lau vệt nước trên màn hình đi: “Chú không khóc.”
Tuy vẫn còn nhỏ, nhưng Quý Ninh lại không ngốc như vậy, chỉ vào khóe mắt cậu nói: “Mắt chú đỏ hết lên rồi kìa.”
Bé lại hỏi: “Sao chú lại khóc?”
Thẩm Mặc nhìn bé: “Tiểu Ninh, chú có thể ôm cháu một lúc không?”
“Được chứ ạ.” Quý Ninh giang tay ra, vui vẻ nói: “Chú ôm cháu đi~”
Dưới ánh hoàng hôn, Thẩm Mặc nhẹ nhàng ôm lấy bé.
Nhiệt độ cơ thể của trẻ con cao hơn người lớn, ôm vào lòng ấm áp vô cùng. Thẩm Mặc sờ sờ mái tóc mềm mại của bé con, trong lòng không khỏi nghĩ – đây là người có cùng dòng máu với Quý Minh Hiên.
Cậu ôm bé chặt hơn: “Tiểu Ninh, ba cháu có yêu cháu không?”
Quý Ninh không hiểu ý cậu lắm, nghĩ một lúc mới lớn tiếng đáp: “Yêu chứ!”
Thẩm Mặc cười cười, một lúc sau lại hỏi: “Vậy… ba cháu cũng yêu mẹ cháu, phải không?”
Quý Ninh suy nghĩ một lúc, đáp càng to hơn: “Vâng ạ ~!”
Tốt, tốt lắm.
Cậu hít sâu một hơi, buông Quý Ninh ra, vỗ vỗ vai bé: “Được rồi, chúng ta ra phòng khách chơi đi.”
Thẩm Mặc để di động lại chỗ cũ, cùng Quý Ninh ra ngoài. Một chú một cháu ra ngoài không lâu thì Quý Minh Hiên cũng trở về.
Anh đã bận rộn cả ngày, áo vest được cởi ra khoác trên tay, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi nhạt màu, làm nổi bật lên đường cong nơi vòng eo.
Vừa thấy anh, Quý Ninh lập tức đá Thẩm Mặc sang một lên, lao đến kêu: “Ba ba!”
Quý Minh Hiên vươn tay bắt lấy bé, nhấc bổng con trai lên: “Hôm nay con có ngoan không? Nghe lời chú chứ?”
Quý Ninh tự hào ưỡn ngực: “Đương nhiên là có ạ ~” Rồi quay lại hỏi Thẩm Mặc để chứng minh: “Chú nhỉ ~?”
Lúc này, Quý Minh Hiên mới nhìn sang Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc ừ một tiếng, lẳng lặng nhìn anh, như đứng cách muôn sông nghìn núi.
Sai rồi, không phải chỉ như, mà họ thực sự đang rất xa nhau.
“Không định kết hôn sao?”
“Tùy theo duyên số thôi, không biết em có gặp được người thích hợp không nữa.”
“Người như thế nào mới là thích hợp?”
Thẩm Mặc nghẹn họng, không biết trả lời anh thế nào. Quý Minh Hiên hỏi lại lần nữa, cậu mới đáp: “Cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần hợp nhau là được.”
Cậu nói chưa ra lời, anh đã nói tiếp: “Em thấy tôi thế nào?”
Thẩm Mặc ngạc nhiên quay lại: “Ngài Quý…”
Quý Minh Hiên vươn tay nắm lấy cằm cậu.
Là tay trái.
Tay trái của anh vẫn chưa bị nước làm ướt, chiếc nhẫn được vẽ trên ngón áp út vẫn sống động vô cùng.
Quý Minh Hiên nâng cằm Thẩm Mặc lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi cậu, thấp giọng hỏi: “Nếu đây là trái tim của em, vì sao em lại muốn xóa nó đi?”
Tim Thẩm Mặc đau nhói, môi cậu giật giật, nhưng cuối cùng chẳng thốt nổi lời nào. Đã đánh mất nhau rồi, giờ cậu có thể trộm được nửa giờ của anh đã chẳng dễ dàng gì, sau này cũng không cần phải gặp lại anh nữa.
Cậu đẩy tay anh ra, xoay người bước ra ngoài: “Ngày mai em sẽ về nước, còn phải sắp xếp hành lý nữa, ngài Quý cũng về sớm đi. Thuốc màu trên tay anh nên tẩy đi sớm, tuy rằng cô Quý không đang ở đây, nhưng mà…”
Quý Minh Hiên ngắt lời cậu: “Ai nói tôi đã kết hôn?”
Thẩm Mặc tưởng mình nghe nhầm. Cậu đứng ngẩn ra, mãi sau mới tìm lại được giọng nói của mình, dè dặt hỏi: “Không… sao?”
Quý Minh Hiên giơ tay trái lên: “Nếu tôi đã kết hôn thì sao vị trí này lại bỏ trống được?”
“Nhưng còn Quý Ninh…”
Anh thong thả bước đến gần cậu: “Ba của một đứa trẻ ba tuổi không thể còn độc thân sao?”
Đương nhiên là có thể chứ – có thể vì anh chưa lập gia đình mà đã có con, có thể anh đã ly hôn, có thể… nhưng Thẩm Mặc thấy trường hợp nào cũng khó tin.
Quý Minh Hiên đi đến trước mặt cậu.
Thẩm Mặc lùi về sau theo phản xạ, nhưng đằng sau cậu đã là cửa thủy tinh – cậu không còn đường lui nữa.
Anh vươn tay, giam cậu vào giữa mình và cửa sổ.
Thẩm Mặc thấy anh bây giờ rất giống anh của đêm say bốn năm trước, nhưng khi ấy anh say xỉn, mà bây giờ anh lại tỉnh táo hoàn toàn, hai mắt rạng rỡ như tỏa ra ánh nắng. Hơi thở của anh khẽ thoảng qua tai cậu, thầm thì: “Thẩm Mặc.”
Hai người đang đứng rất gần nhau, giọng nói của cậu cứ run run: “Vâng, là em.”
Cậu chỉ kịp nói vậy, Quý Minh Hiên đã cúi xuống hôn cậu. Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, giống như sợ cậu sẽ chạy, chỉ dán lên môi cậu, đầu lưỡi khẽ đảo qua hàm răng.
Toàn thân Thẩm Mặc nóng lên, nhưng cậu vẫn giữ được chút lý trí, giãy dụa đẩy anh ra: “Còn cô Quý…”
“Không có cô Quý nào cả.” Quý Minh Hiên nói: “Cho dù có, thì cũng phải là người trước mặt tôi đây.”
Thanh âm của cậu mắc kẹt trong cổ họng, mãi sau mới lên tiếng: “… Vì sao?”
Quý Minh Hiên không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Thẩm Mặc, rồi nâng tay trái lên, khẽ khàng hôn lên chiếc nhẫn đó.
Hô hấp của Thẩm Mặc cứng lại – dường như thứ anh vừa hôn lên không phải là nhẫn, mà là trái tim cậu.
Cậu bỗng nhiên hiểu ra.
Trên đời này, chỉ có một thứ là không thể che giấu được. Một khi yêu, dù cho bạn không nói, thì mỗi ánh mắt đuôi mày đều đã bán đứng tâm trạng của bạn.