Mạo Hợp Thần Ly

Chương 16 :

Ngày đăng: 12:27 30/04/20


Từ trước đến nay, cậu đã ngu ngốc rất nhiều lần, bỏ qua rất nhiều thứ, nhưng giờ đây, khi mọi hiểu lầm đều đã tan biến, cậu biết chắc chắn rằng – mình đã yêu anh.



Thẩm Mặc rướn người về phía trước, ngẩng lên chạm vào môi Quý Minh Hiên. Cậu chỉ thử một chút, vừa chạm vào liền tách ra ngay.



Cậu thầm thì một tiếng ngài Quý rồi lại run rẩy hôn lên. Lúc này thì anh không nhịn nổi nữa, đặt cậu lên trên cửa sổ sát đất, đảo khách thành chủ hôn cậu mãnh liệt. Môi lưỡi anh đuổi theo lưỡi cậu, nụ hôn vừa nóng bỏng vừa kịch liệt, làm hơi thở của hai người trộn lẫn vào nhau.



Đến khi Thẩm Mặc bị hôn đến không thở nổi, Quý Minh Hiên mới chịu rời ra một chút, nhưng vẫn lưu luyến đôi môi cậu, chậm rãi ma sát nó: “Thẩm Mặc.”



“Vâng?”



Anh ghé vào tai cậu, thầm thì nói một câu.



Ngọn lửa vẫn đang âm ỉ trong cơ thể Thẩm Mặc vụt cháy bùng lên, cậu thở hổn hển, lập tức vươn tay lột áo Quý Minh Hiên xuống. Không biết vì cái áo kia khó cởi quá hay tay cậu bị làm sao, mà cậu loay hoay mãi mới tháo được có hai nút.



Anh nắm lấy tay cậu: “Chậm quá.” Rồi vén áo cậu lên, một bàn tay luồn thẳng vào.



Bàn tay kia lành lạnh làm cậu không nhịn được a một tiếng, cơ thể căng cứng lên, nhưng lửa nóng trong cậu không những không giảm đi mà còn bùng cháy dữ dội hơn nữa.



Quý Minh Hiên vừa chơi đùa hai hạt đậu nhỏ của cậu vừa áp người xuống, thằng em nóng bỏng đặt ngay giữa hai chân cậu.



Cách một lớp vải, Thẩm Mặc có thể cảm thấy sự hưng phấn của nó. Chính cậu cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu – nơi kia vẫn chưa được ai đụng chạm mà đã ngẩng cao đầu, như muốn chứng minh sự tồn tại của mình vậy.



Anh vừa hôn cậu vừa cử động eo lên xuống, mô phỏng động tác giao hợp mà ma sát cơ thể cậu, hết lần này đến lần khác kích thích lên điểm mẫn cảm.



Thẩm Mặc bị anh va chạm đến tan vỡ, không chịu được nức nở cầu xin: “Ngài Quý…”



Quý Minh Hiên không buồn để ý đến cậu.



Cậu đành phải sửa lời: “Minh Hiên…”



Cơ thể anh run bắn, tiếng thở dốc trở nên thô hơn, chiếm lấy môi cậu càng mạnh, bàn tay cũng vói thẳng vào quần cậu.



Thẩm Mặc đã hoàn toàn rơi vào tay anh.



Lâu lắm rồi cậu không làm, thân thể cực kỳ mẫn cảm, bị Quý Minh Hiên trêu chọc một chút đã kêu khóc đến cao trào. Nhưng đúng vào khoảnh khắc trọng điểm đó, anh lại dừng tay lại. Thẩm Mặc mở to đôi mắt sũng nước, mờ mịt nhìn anh.



Quý Minh Hiên hôn hôn lên khóe mắt cậu: “Chờ tôi một chút.”



Anh lấy gel bôi trơn khách sạn đã chuẩn bị sẵn từ ngăn kéo ra, đổ một ít ra tay rồi lật người Thẩm Mặc lại.



Cậu bị anh đặt trên cửa thủy tinh lạnh lẽo, lúc này mới hiểu ra anh định làm gì, vội kêu lên: “Đừng…. đừng ở chỗ này…”



Quý Minh Hiên lột quần áo cậu ra, cố ý đè chặt cậu lại: “Đừng sợ, không ai thấy đâu.”



đầu v* của Thẩm Mặc bị ép lên cửa kính, chỉ thấy vừa khó chịu vừa kích thích, không nhịn được a một tiếng, ngay cả giọng nói cũng đã thay đổi.



Một tay anh giữ cậu lại, tay khác lần xuống theo đường cong nơi eo, chậm rãi ma sát nơi lối vào.



Lưng Thẩm Mặc tê rần.



Quý Minh Hiên vẫn ung dung hỏi cậu: “Muốn sao?”



Đương nhiên là muốn rồi.



Anh lại hỏi: “Ở đây hay trên giường?”



Thẩm Mặc biết câu trả lời anh muốn là gì, nhưng lại không thể nói ra miệng được, chỉ có thể thúc giục: “Ngài Quý, nhanh lên …”



Bấy giờ, anh mới chịu thò một ngón tay vào.



Lâu rồi Thẩm Mặc không làm chuyện này, chỗ khó nói kia vừa nhanh vừa chật cứng. Quý Minh Hiên kiên nhẫn mở rộng một hồi lâu, nó mới trở nên trơn trượt mềm ướt.



Cậu đã không nhịn được từ lâu, khóc nức nở nói: “A… Vào được rồi…”



Quý Minh Hiên cũng có chút mất kiểm soát. Anh xoay mặt Thẩm Mặc lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấy, cùng lúc đó, động tác phía dưới lại cực kỳ tàn nhẫn, thanh sắt nóng cứng xuyên thẳng vào lỗ nhỏ mềm mại.



“A…!”



Tuy đã được chuẩn bị kỹ càng nhưng Thẩm Mặc vẫn đau đến phát run, hậu huyệt cắn chặt lấy vật xâm chiếm xa lạ. Quý Minh Hiên cũng không chịu nổi, dừng lại trong cơ thể cậu một chút rồi mới chậm rãi chuyển động.



Thẩm Mặc bị anh thúc lên thúc xuống, va chạm vào cửa sổ thủy tinh.



Bên ngoài là bóng đêm mờ mịt.




“Ngài Quý…” Thẩm Mặc hơi ngượng: “Chúng ta đang ở ngoài mà…”



Anh nắm lấy tay cậu càng chặt: “Sợ cái gì, có ai biết mình là ai đâu.”



Quý Minh Hiên rất tự nhiên nắm tay cậu ra khỏi khách sạn rồi đi đến một nhà hàng vô cùng lãng mạn. Đó là một nhà hàng nổi, dùng màu xanh của thực vật làm tông màu trang trí chủ yếu, bên cạnh bàn ăn là một hồ nước xanh biếc, khung cảnh êm đềm mà yên tĩnh.



Anh gọi trước vài món ăn, vừa ăn vừa trò chuyện với cậu. Hai người đều không phải là người nói nhiều, chỉ nói về chuyện xảy ra sau khi họ tách ra.



Cuộc sống của Quý Minh Hiên đơn giản đến nhạt nhẽo, trừ công việc ra, hầu hết thời gian anh đều dành cho Quý Ninh. Bây giờ Thẩm Mặc mới biết gà trống nuôi con thật chẳng dễ dàng gì, còn tình yêu của anh dành cho thằng bé như thế nào thì không cần phải nói nữa.



Thẩm Mặc thì còn đơn giản hơn – chỉ là mở một phòng tranh, ngày yên ả trôi qua.



“Em thuê người làm?” Quý Minh Hiên nhạy bén nắm được trọng điểm: “Là nam hay nữ?”



“Là nữ.”



Anh ừ một tiếng, tỏ vẻ đăm chiêu.



Cậu lập tức bổ sung: “Người ta đã sắp cưới rồi.”



Anh vẫn ừ một tiếng, không chịu nói gì hơn, nhưng sắc mặt lập tức sáng sủa hơn nhiều, còn thuận tay gắp cho cậu một miếng thịt: “Hình như em gầy đi thì phải.”



Thẩm Mặc không thấy thế, nhưng nếu anh đã nói vậy thì cậu cũng ăn nhiều hơn một chút. Ăn đến no căng cả bụng, cậu mới kéo anh ra bãi biển.



Cảnh sắc ở đây cậu đã nhìn mòn mắt rồi, nên chẳng còn hứng thú nữa, chỉ chăm chăm đi theo anh; đi đến mệt thì tìm một chỗ ngồi xuống, hoàn toàn chẳng có mục đích gì.



Gió biển chậm rãi lướt qua mặt, Thẩm Mặc cảm thấy quãng thời gian này vừa ngắn như chớp mắt, lại vừa dài như cả đời.



Chẳng mấy chốc, trời đã tối.



Dường như một đời cũng chỉ thế này mà thôi.



Ngắm mặt trời lặn rồi, hai người mới quay về. Về đến khách sạn thì cũng đã muộn, hai người liền ăn cơm ở phòng ăn của khách sạn luôn.



Thẩm Mặc vẫn không hiểu sao thuốc màu trên tay Quý Minh Hiên lại lâu trôi thế, đến khi thấy anh rửa tay cậu mới hiểu – anh rửa rất nhẹ rất chậm, để vòi nước ở mức nhỏ nhất, còn cố gắng không chạm vào nơi nho nhỏ kia.



Cậu vừa cảm động vừa xấu hổ, hiếm khi cứng rắn được một lần, cưỡng chế ép anh rửa chiếc nhẫn đó đi.



Vì vậy ngài Quý rất buồn bực, cả buổi tối cứ đen mặt lại.



Thẩm Mặc không rảnh để dỗ anh, vì cậu còn bận kể truyện cổ tích cho Quý Ninh nghe. Quý Ninh mãi đến tối mới thấy hai người họ, vừa vui vẻ không lâu thì bị ba bắt đi ngủ. Bé tủi thân nằm trong ổ chăn, nói muốn nghe chuyện về sói xám lớn và thỏ trắng nhỏ.



Thẩm Mặc liền ngồi ở đầu giường, chậm rãi kể chuyện.



Nghe xong, Quý Ninh chớp chớp mắt, môi chu lên: “Lần trước ba kể khác mà.”



“Ba cháu kể thế nào?”



“Ba nói, sói xám lớn và thỏ trắng nhỏ cùng nhau sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”



Trái tim Thẩm Mặc khẽ rung động, quay lại tìm Quý Minh Hiên thì nhận ra – trong lúc cậu kể chuyện cho Quý Ninh nghe thì anh đã tựa vào giường ngủ mất rồi.



Quý Ninh nhào lên gọi: “Ba ba ~”



Cậu vội giữ bé lại, thấp giọng nói: “Suỵt, để ba cháu ngủ một giấc đi.”



Từ tối qua đến bây giờ anh đã mệt nhiều rồi.



Thẩm Mặc nhét Quý Ninh vào chăn, dỗ bé ngủ xong xuôi rồi tìm một cái chăn khác tới, cẩn thận đắp lên người Quý Minh Hiên.



Anh vẫn ngủ say không tỉnh.



Dưới ngọn đèn ấm áp, Thẩm Mặc nhận ra lông mi anh rất dài, phủ xuống trên mặt tạo ra một bóng đen nhàn nhạt.



Cậu ngắm mãi, cảm thấy lòng mình đủ đầy vô cùng.



Quý Minh Hiên và Quý Ninh đều đã ngủ, trong phòng không còn ai nữa. Cậu nhớ đến một ngày nào đó rất lâu trước đây, khi cậu mệt mỏi ngủ trên sô pha, Quý Minh Hiên cũng đi qua đi lại bên người cậu.



Trái tim Thẩm Mặc đập thình thịch, có chút căng thẳng. Hai tay cậu chống bên mép giường, cúi xuống người anh, khẽ khàng đặt lên khuôn mặt ấy một nụ hôn.



Như anh đã làm, rất nhiều năm về trước.