Mạo Hợp Thần Ly

Chương 4 :

Ngày đăng: 12:27 30/04/20


“A…!”



Thẩm Mặc đau đến phát run, cúi đầu gầm nhẹ, thân thể cũng không ngừng run rẩy – là một tư thế bị thuần phục hoàn toàn.



Nghĩ vậy, côn th*t đang vùi sâu trong cơ thể cậu liền phình ra môt vòng. Quý Minh Hiên cởi hết quần áo Thẩm Mặc ra, vừa không ngừng ra vào hậu huyệt mềm ướt kia, vừa hôn lên tấm lưng trần trụi của cậu.



Bị đâm vào một nơi nào đó, Thẩm Mặc không nhịn được cong người lên: “Ngài Quý, không cần…!”



Quý Minh Hiên không để ý đến Thẩm Mặc, chỉ nắm chặt lấy eo cậu, không ngừng chọc ngoáy vào điểm mẫn cảm kia. Cậu vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng trong cơn đau lại ẩn ẩn một loại khoái cảm không thể gọi tên, chẳng mấy chốc, thằng em phía trước đã phun ra một dòng chất lỏng.



Quý Minh Hiên mãnh liệt đâm vào vài cái nữa, sau một cú tăng tốc cuối cùng mới chịu thỏa mãn bắn ra.



Sau khi kết thúc, Thẩm Mặc đứng dậy định vào WC thì bị Quý Minh Hiên kéo lại, hai người nằm dính với nhau trên sô pha.



Thẩm Mặc nhìn lên đồng hồ: “Ngài Quý, cô Quý sắp về rồi.”



“Không sao đâu,” Quý Minh Hiên hôn lên vùng da thịt phía sau tai cậu: “Đêm nay An An sẽ không về.”



Một tay anh ôm lấy eo Thẩm Mặc, tay còn lại trườn xuống theo đường cong mềm mại của bờ mông, đi đến lỗ nhỏ vừa bị chà đạp thê thảm kia, với một ngón tay vào để thăm dò.



Thẩm Mặc khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Ngài Quý…”



Trong giọng nói đã mang theo ý cầu xin tha thứ.



Nhưng Quý Minh Hiên vẫn chen một ngón tay nữa vào, vừa làm vừa dỗ dành: “Vừa nãy vội quá, để tôi xem em có bị thương không.”



Nơi ấy của Thẩm Mặc đã sưng đỏ, may là chưa chảy máu; bên trong tất cả đều là thứ “gì đó” của Quý Minh Hiên. Hậu huyệt bị hai ngón tay đâm chọc, nhất thời phát ra tiếng lép nhép dụ người.



Giữa phòng khách vắng lặng, âm thanh này nghe có vẻ vô cùng dâm đãng. Quý Minh Hiên tách huyệt khẩu nho nhỏ ra hai bên, cắn cắn lỗ tai cậu: “Xem ra là không bị thương. Em nhìn đi, chỗ này của em lại ướt sũng rồi…”



Cả người Thẩm Mặc nóng lên, vừa cử động một chút, đã có chất lỏng chảy xuống dọc theo bắp đùi cậu. Quý Minh Hiên quệt một ít ra tay, rồi chậm rãi xoa nó lên ngực cậu.



Thân thể Thẩm Mặc vừa mới trải qua cao trào, vẫn còn cực kỳ mẫn cảm, vừa bị anh chạm vào đã nổi lên phản ứng. Cậu rụt người lại, run rẩy cầu xin: “Ngài Quý, em không được…”



“Em được.” Vừa nói, Quý Minh Hiên vừa xoa nắn đầu nhũ của cậu.



“Ưm…”



Thẩm Mặc rít lên – rõ ràng là cơ thể đã đạt đến cực hạn, nhưng đầu nhũ bị trêu chọc vẫn đứng thẳng lên, lửa dục càng lúc càng bị Quý Minh Hiên khơi ra nhiều hơn.



Một lúc sau, anh em của Quý Minh Hiên cũng đứng lên chào cờ, anh liền nâng một chân Thẩm Mặc lên, tiến vào từ bên hông. Có lần trước bôi trơn nên lần này tiến vào khá thuận lợi, Quý Minh Hiên cũng không vội vàng như trước, chỉ ôm lấy cậu chậm rãi ra vào, thỉnh thoảng còn vươn hai tay chơi đùa thằng nhỏ của cậu.



“A… Ngài Quý…”



Đây là một loại tra tấn khác – bị Quý Minh Hiên tấn công cả trước lẫn sau, Thẩm Mặc chẳng phòng thủ được lâu, một lúc sau đã tiết ra.



Quý Minh Hiên thì vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Anh đổi vài tư thế, mãi đến khi Thẩm Mặc bị chà đạp đến nỗi cổ họng khản đặc, mới chịu bắn ra trong cơ thể cậu.



Đêm đó, hai người ngủ trên sô pha. Rạng sáng khi ôm Thẩm Mặc đi tẩy rửa, Quý Minh Hiên lại làm thêm một hiệp trong phòng tắm nữa. Cậu bị làm đến độ toàn thân bủn rủn, chỉ có thể víu lấy bờ vai anh mà rên rỉ, thiếu chút nữa còn không khép nổi chân vào.







Khi Thẩm Mặc tỉnh lại vào sáng hôm sau, cảnh sắc ngoài cửa sổ đẹp một cách diệu kỳ.



Cậu mở to mắt, cảm thấy xương cốt toàn thân như vừa bị xe tải nghiền qua, đau nhức không tả nổi. Quý Minh Hiên vẫn ngủ say chưa tỉnh, một tay anh khoác lên thắt lưng cậu.



Rèm trong phòng ngủ chưa được kéo lên, Thẩm Mặc gắng gượng ngồi dậy nhìn ra cửa sổ – chỉ thấy trắng xóa một màu.



Thì ra đêm qua tuyết rơi.



Một đống hỗn độn rải khắp mặt đất. Thẩm Mặc không biết khi nào Quý An An sẽ về, vội vàng cúi xuống định nhặt quần áo vương vãi, lại nghe Quý Minh Hiên lầm bầm bên tai: “Ngủ thêm chút nữa đi.”



Thẩm Mặc quay lại, nhìn ánh nắng ban mai rải rác trên khuôn mặt anh: “Ngài Quý tỉnh rồi?”



Mắt anh nửa nhắm nửa mở: “Ừm.”



“Hôm qua ngài uống say.”



Quý Minh Hiên không nói gì, chỉ ấn đầu cậu vào lòng mình. Thẩm Mặc biết có nhiều người tỉnh dậy sau khi say sẽ quên hết mọi chuyện mình làm khi ấy – cậu không biết anh có thế không, nhưng thực sự đã không còn sớm nữa rồi.



“Ngài Quý, em phải đi làm thôi, kẻo muộn mất.”



Quý Minh Hiên lười biếng nói: “Thì xin nghỉ thêm một ngày nữa đi.”




Thẩm Mặc nhìn ánh dương rực rỡ ngoài cửa sổ, chẳng muốn nghĩ tiếp nữa.







Quý Minh Hiên nghỉ ngơi ở nhà hai ngày rồi mới đi làm lại.



Thẩm Mặc cũng vậy – tiếp tục cuộc sống không lý tưởng chẳng mặn chẳng nhạt ấy. Đồng nghiệp vẫn vô tình cố ý lơ cậu đi, ngày qua ngày không có gì thay đổi.



Điều duy nhất thay đổi là Quý Minh Hiên.



Trước đây anh luôn bận rộn, không thì cũng tham gia đủ loại xã giao, thường quá nửa đêm mới về đến nhà. Nhưng bây giờ anh như biến thành một con người khác – luôn về nhà đúng giờ, luôn ăn cơm tối ở nhà, thậm chí cứ mỗi chiều lại nhắn thực đơn vào máy cậu.



Đến bác Trương cũng nói: “Cuối cùng ngài Quý cũng chịu kiềm chế rồi, buổi tối không phải rong ruổi trên đường đúng là thoải mái biết bao.”



Thẩm Mặc hỏi: “Thế không phải là bác mất lương tăng ca à?”



Bác hào phóng đáp: “Bác thà ở nhà với vợ con nhiều một chút còn hơn.”



Thẩm Mặc cũng không hiểu sao tự dưng Quý Minh Hiên lại thay đổi như thế.



Nhưng tính tình anh thay đổi thất thường, cậu chẳng dám đoán bừa – nếu đoán sai thì xấu hổ chết mất!



Thấy Quý Minh Hiên đã khỏi bệnh rồi, Thẩm Mặc định chuyển về phòng mình, nhưng mãi vẫn không kiếm được cơ hội. Mỗi ngày đến giờ ngủ, anh liền lăn lên giường với cậu, mà dù cậu có lăn đến chỗ nào, khi tỉnh dậy vẫn sẽ thấy anh đang ôm mình vào lòng, nóng đến mồ hôi đầm đìa.



Thẩm Mặc có phản đối vài lần, tiếc là Quý Minh Hiên đều bỏ ngoài tai.







Đến cuối tuần, Quý An An trở về.



Cô đến một điểm du lịch nổi tiếng trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Làn da cô đã phơi nắng đến ửng đỏ, mặc một bộ đồ thời thượng, đến ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như nước biển.



Vừa vào cửa, Quý An An đã lôi quà tặng Thẩm Mặc ra: “Tiếc là nhà Chu Dương đang có việc gấp phải về ngay, không thì em đã mua được nhiều hơn rồi.”



“Từng này là nhiều rồi.” Thẩm Mặc nói: “Chơi vui chứ?”



“Tất nhiên là vui! Nước biển cực trong xanh luôn, ban ngày bọn em thuê thuyền nhỏ ra biển, đến chiều tối mới về; đến tối thì nắm tay nhau tản bộ trên bờ cát, biển dưới ánh trăng nhìn còn đẹp hơn ban ngày nhiều…. Ôi, em rất muốn ở lại đó thêm nữa!”



Quý Minh Hiên chen vào: “Mới ra ngoài một chuyến mà đã ngang tàng ghê ha?”



Quý An An quay lại ôm lấy cánh tay anh: “Là nhờ anh hai đưa em vé máy bay cả đấy! Lần sau anh cũng đến đó với anh Thẩm một lần đi~”



Thẩm Mặc ngẩng lên, nhìn về phía anh: “Là ngài Quý sắp xếp chuyến du lịch này cho hai người à?”



Ánh mắt hai người gặp nhau, Quý Minh Hiên ung dung đáp: “Đúng, là tôi.”



Quý An An nói: “Hôm ấy lúc anh giơ vé máy bay ra, thực sự là em giật nảy cả người đấy. Thời gian gấp như thế, đồ đạc còn chưa chuẩn bị kịp.”



“Niềm vui bất ngờ mà.”



“Nhưng đúng là chơi vui lắm, hơn nữa Chu Dương còn…” Quý An An bỗng nhiên đỏ mặt, nhìn anh hai của mình: “Anh, em có chuyện muốn nói với anh.”



Thẩm Mặc hiểu ý cô, lập tức nói: “Em đi làm bữa tối.” Rồi chạy biến vào phòng bếp, để anh em họ ngồi ở phòng khách nói chuyện riêng với nhau.



Đã đến giờ cơm chiều, hương thơm đồ ăn bay vào từ ngoài cửa sổ. Thẩm Mặc lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, mang chúng đi rửa.



Cậu nghĩ đến ngày 12 ấy, Chu Dương hẹn cậu ở nơi cũ, nhưng cũng cùng ngày đó, Quý Minh Hiên đưa vé máy bay cho Quý An An. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?



Nếu ngày ấy cậu đến chỗ hẹn thì thế nào?



Hẳn là sẽ đứng chờ dưới trời tuyết lạnh, từ ban ngày âm u đến khi sắc trời tối đen.



Có lẽ vì nước rất lạnh, Thẩm Mặc khẽ run lên, cảm thấy cái lạnh như ngấm vào cốt tủy. Cậu vội vàng tắt nước đi, nghe thấy tiếng đi vào của Quý Minh Hiên: “Cần tôi giúp không?”



“Không cần không cần, em sắp xong rồi. Cô Quý đói phải không?”



“Không, An An nói đi chơi về mệt quá, đã về phòng nghỉ ngơi rồi.”



Nói xong rồi, Quý Minh Hiên vẫn không rời đi, đứng tựa vào cửa nhìn Thẩm Mặc bận rộn. Cậu vừa gọt khoai tây vừa nghĩ – làm cà ri hay khoai tây chiên bây giờ? Đang định hỏi Quý Minh Hiên thì anh đã lên tiếng.



“Vừa rồi An An nói với tôi là… Chu Dương cầu hôn nó.”