Mạo Hợp Thần Ly

Chương 5 :

Ngày đăng: 12:27 30/04/20


Thẩm Mặc cứng nhắc chặt xuống, lưỡi dao nghiêng nghiêng xẻ ra những miếng khoai to tướng.



À – cậu nghĩ – thế này thì đành phải làm cà ri rồi.



Cậu cúi đầu, tiếp tục cắt khoai tây.



Quý Minh Hiên âm trầm nhìn Thẩm Mặc: “Và An An đã đồng ý.”



“Thế thì tốt quá.” Trong đầu cậu giờ chỉ nghĩ phải cắt khoai làm sao cho đẹp, máy móc đáp: “Yêu nhau lâu rồi thì phải kết hôn chứ.”



Anh đứng ở cửa nhìn cậu một lúc, rồi xoay người bỏ đi.



Giờ ăn cơm, Thẩm Mặc nâng cốc chúc mừng Quý An An, còn hỏi bao giờ thì hai người kết hôn.



Cô mới uống một ngụm mà mặt mũi đã đỏ bừng: “Bọn em không kết hôn sớm vậy đâu…. Anh hai nói nên đính hôn trước.”



“Chuyện này cứ để anh bàn với người lớn nhà cậu ta đã.” Quý Minh Hiên vỗ vỗ tay Thẩm Mặc, nói: “Về sau Chu Dương sẽ là người nhà của chúng ta.”



Cậu tự thấy mình chẳng có tài đức gì, thế quái nào mà lại được tính là một trong chúng ta nhỉ.



Quý An An ăn một miếng cà ri, cười trêu cậu: “Anh Thẩm hôm nay lỡ tay rồi, cà ri khoai mặn quá đi à ~”



Thẩm Mặc ăn thử một miếng – đúng là mặn thật, mặn đến phát đắng. Nhưng cậu vẫn nuốt nó xuống, bình tĩnh nói: “Lần sau anh sẽ làm khoai chiên.”







Đến tối, Thẩm Mặc lại quên chuyện phải trở về phòng mình, kết quả là vẫn nằm cùng Quý Minh Hiên trên một cái giường. Cậu nghĩ là mình sẽ mất ngủ, không ngờ lại ngủ sâu vô cùng, thậm chí còn ngủ quên – sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy, Quý Minh Hiên đã đi làm trước rồi.



Thẩm Mặc bật dậy lao vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi phi đến công ty, nhưng vẫn đến muộn một chút. Có điều chẳng ai thèm để ý đến cậu – khi cậu đến, đồng nghiệp chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi tiếp tục câu chuyện của họ.



“Bây giờ kẻ có tiền chẳng ai là người tốt, hở một cái là nuôi tình nhân bên ngoài.”



“Suỵt, chị không sợ người khác nghe thấy à?”



“Nuôi thôi còn là may đấy, nực cười nhất là còn sinh con với nhau rồi kìa. Như Chu gia ấy…”



“Chu gia nào?”



“Chính là Chu gia nổi danh đó.”



“Hở, sao em nghe nói Chu gia có mỗi đứa con trai thôi cơ mà?”



“Bây giờ thì không phải nữa. Mấy hôm trước ông ta có nhận đứa con riêng về nhà đấy, đã hơn 20 tuổi rồi, giờ ai ai cũng gọi nó một tiếng cậu hai.”



“Lớn thế rồi? Đừng nói là tài sản Chu gia sẽ bị phân làm hai đấy chứ?”



“Cũng không hẳn, nếu hôn sự giữa hai nhà Chu – Quý….”



Âm thanh bàn tán nhỏ dần xuống, Thẩm Mặc không nghe rõ nữa, nhưng những gì vừa nghe được cũng đủ để làm cậu sửng sốt. Nói đến Chu gia nổi danh ở thành phố H, cậu chỉ biết mỗi nhà Chu Dương, nhưng mà con riêng là sao? Hắn có em trai từ bao giờ vậy?



Chuyện này chẳng phải là bí mật gì, thậm chí không cần cậu đi hỏi, chỉ ngồi nói chuyện phiếm với Quý An An một lúc, cô đã tự động kể ra.



“Chu Dương có em trai thật đấy. Cậu ta là con của bác Chu với tình nhân hồi trẻ, nhỏ hơn Chu Dương có hai tuổi, mới nhận tổ quy tông gần đây thôi. Em đã gặp cậu ta rồi, chỉ biết a dua nịnh hót, hơn nữa mồm miệng còn ngọt hơn mật ấy. Chẳng hiểu sao bác Chu lại rất thích cậu ta, còn sắp xếp cậu ta vào công ty làm việc nữa – đây cũng là lý do mẹ Chu Dương gọi anh ấy về gấp đó.”



“Nhìn hai bác tôn trọng nhau như khách, làm biết bao người hâm mộ, ai ngờ lại có chuyện thế này.” Quý An An thở dài một hơi, bỗng nhiên mỉm cười: “Nhưng em với Chu Dương sẽ không thế đâu. Bọn em là thanh mai trúc mã, cảm tình nhiều năm như thế, ai mà xen vào được chứ?”



Ngực Thẩm Mặc ấm ách khó chịu, thuận miệng nói mấy câu nữa rồi trở về phòng. Một lúc sau, Quý Minh Hiên làm xong việc của công ty, cũng nằm lên giường nghỉ ngơi.



Tắt đèn rồi, Thẩm Mặc nói trong bóng tối: “Như vậy là không công bằng với cô bé.”



“Hả?”



“Cô ấy cho rằng cổ và Chu Dương thực sự là một đôi yêu nhau.”



“Không đúng sao?”



Thẩm Mặc im lặng một chút rồi nói tiếp: “Ngày 12 ấy, vốn là ngày Chu Dương hẹn gặp em.”



Quý Minh Hiên à một tiếng, không tỏ vẻ gì.



Tim Thẩm Mặc đập thình thịch. Cậu đã nghi ngờ anh biết mọi chuyện từ lâu, nhưng bây giờ mới được xác thực.



Hai vé máy bay kia…. Thực sự là cố ý sao?



“Hẹn rồi thì sao? Cuối cùng, người cậu ta chọn vẫn là An An.”



“Là vì ngài Quý giở thủ đoạn.”



Quý Minh Hiên hừ nhẹ: “Em nghĩ là tôi uy hiếp Chu Dương à? Sai rồi, tôi vẫn chưa có cái khả năng ấy. Tôi chỉ nói cho cậu ta biết một chuyện – nói rằng ba cậu ta có một đứa con hoang bên ngoài. Chu Dương không phải là người thừa kế duy nhất của Chu gia nữa, mỗi một hành động cỏn con bây giờ cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng được thừa kế của cậu ta. Tôi đặt mọi quan hệ lợi ích trước ra mặt cậu ta, rồi sau đó….”



Quý Minh Hiên cười cười: “Chọn cái gì, là tự Chu Dương quyết định.”



Chu Dương sẽ chọn cái gì, từ ba năm trước Thẩm Mặc đã biết, hôm nay chỉ là giẫm lên vết xe đổ của quá khứ mà thôi. Trái tim cậu đã sớm chết lặng, giờ đây, cậu chỉ lo lắng cho Quý An An.



“Như vậy, thứ ngài đạt được chỉ là một tình yêu giả dối.”



“Thời nay chỉ có học sinh trung học mới nói chuyện yêu đương, thứ người trưởng thành cần là lợi ích. Em biết đám cưới Chu – Quý sẽ đem đến cái gì cho cả hai bên không? Còn về tình yêu…” Dù là trong bóng đêm, Thẩm Mặc cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tỉnh bơ của Quý Minh Hiên: “Dù có thích hay không thì cũng phải trói lại trước đã, sống với nhau mãi rồi cũng sinh ra tình yêu.”



“Nếu vẫn không có thì sao?”



“Đến lúc ấy,” Quý Minh Hiên cười nhạt, thấp giọng nói: “Một đời đã trôi qua rồi.”



Lời này hoàn toàn là lừa mình dối người.



Thẩm Mặc cũng biết – phần lớn đám cưới trong giới thương nhân đều là như thế.
Giọng nói này quen quá.



Thẩm Mặc giật mình, dường như rơi thẳng vào một giấc mơ nào đó. Chút sức lực còn sót lại trên người cậu cũng bay biến hết, tay chống lên cửa, cậu nhỏ giọng hỏi: “Ngài Quý?”



Vì sợ nếu nói to quá, giấc mơ này sẽ tan vỡ mất.



Quý Minh Hiên đáp: “Là tôi.”



Thẩm Mặc im lặng một lúc, rồi chậm rãi mở cửa ra.



Người ngoài cửa đương nhiên là Quý Minh Hiên. Vì hôm nay là lễ đính hôn của em gái nên anh ăn mặc cực kỳ sang trọng, tây trang thẳng thớm, phong thái đĩnh đạc.



Anh nhìn Thẩm Mặc: “An An nói thân thể em không thoải mái?”



Cậu không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh một hồi, rồi cúi đầu ấn di động. Nhập vào một chuỗi số, ba chữ Quý Minh Hiên lại nhảy ra, nhưng lần này cậu không do dự nữa – thẳng tay nhấn xuống nút gọi.



Tiếng chuông lập tức vang lên.



Quý Minh Hiên ngạc nhiên, nhưng vẫn rút điện thoại ra.



Thẩm Mặc cầm di động, nhìn thẳng vào anh, lo lắng đến độ lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, bên tai còn truyền đến tiếng tút tút không ngừng. Không biết bao lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh vang lên qua điện thoại: “Thẩm Mặc?”



Cậu đã gọi rất nhiều lần… Cuối cùng cũng có người nghe máy.



Chân Thẩm Mặc lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngồi xuống sàn. Quý Minh Hiên kịp thời đỡ lấy tay cậu: “Sao thế? Em ốm à?”



“Ngài Quý…” Cậu bám lấy vạt áo anh: “Em thấy người kia…”



“Ai?”



Cậu không biết phải tả thế nào, khoa tay múa chân chỉ vào vùng trên lông mày: “Nơi này… có một vết sẹo.”



Tự cậu cũng biết là mình nói năng không đầu không đuôi, nhưng lạ là Quý Minh Hiên lại hiểu.



Anh à một tiếng: “Thì ra là hắn.” Rồi bổ sung: “Không ngờ là hắn ra tù nhanh thế đấy.”



Thẩm Mặc thấy lạ: “Ngài Quý còn nhớ rõ người kia sao?”



Anh không trả lời, chỉ nắm cằm cậu lên, cho đến khi mắt hai người chạm nhau: “Em sợ à?”



Cậu há miệng thở dốc, nói không nên lời.



Cậu cũng biết là mình có chút vọng tưởng bị hại*– khi đó cậu bị bắt cóc là vì có quan hệ với Chu Dương, nay cậu với hắn chẳng còn là gì của nhau, ai mà thèm để ý đến thằng nhãi này cơ chứ?



*: lúc nào cũng nghĩ sẽ có người hại mình.



Nhưng nỗi sợ năm ấy đã xâm nhập vào tận cốt tủy, cậu thực sự không thể khống chế nó được.



Thẩm Mặc không đáp, Quý Minh Hiên cũng không truy hỏi, chỉ nắm chặt lấy tay cậu: “Sao lại lạnh thế này?” Nói rồi cởi áo khoác, choàng lên vai cậu.



Cậu hoảng sợ, lóng nga lóng ngóng nhận lấy áo anh. Quý Minh Hiên vừa xắn tay áo lên vừa nói với cậu: “Ở yên đây, chờ tôi về.”



“Ngài Quý?” Thẩm Mặc chẳng hiểu gì.



Quý Minh Hiên không để ý đến cậu, xoay người bước thẳng ra cửa. Đến cửa, anh quay lại nhìn cậu, khóe miệng khẽ cong lên: “Chờ tôi.”



Thẩm Mặc đã có thói quen nghe lời anh, cũng chẳng nghĩ gì, ôm cái áo ngồi trong WC chờ người về.



Chiếc áo vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Quý Minh Hiên.



Kể ra cũng kỳ – anh chỉ mới nói vài câu, Thẩm Mặc đã cảm thấy an tâm đến lạ, nỗi sợ hãi vừa rồi tan biến nhanh như thủy triều rút vậy.



Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào.



Không biết đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Mặc vội chạy ra, liền thấy một đống người túm tụm thành một vòng trên hành lang, xa xa còn có tiếng đàm tiếu.



“Thật không tưởng tượng được, cậu Quý nhìn thế kia mà lại…”



“Đừng nói là say rồi nhé?”



“Ai biết được? Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.”



Nghe nói có liên quan đến Quý Minh Hiên, Thẩm Mặc lại càng lo lắng. Ôm chặt lấy cái áo, cậu chen vào đám đông, nhích mãi mới vào được vòng trong – chỉ thấy Quý Minh Hiên đang đứng ở giữa, trên người chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi, tay áo xắn lên tận khuỷu tay. Tay phải anh không biết sao lại bị thương, một ít máu ứa ra.



Mà cách đó không xa, một người đang nằm vật ra đất – vết sẹo giữa mày vẫn dữ tợn như xưa, nhưng trên mặt lại thâm thâm tím tím, nhìn nhếch nhác vô cùng.



Nhìn tình cảnh như vậy, có là thằng ngu Thẩm Mặc cũng biết vừa xảy ra chuyện gì.



Cậu đứng ngẩn ra.



Quý Minh Hiên đảo mắt qua, lập tức nhìn thấy cậu. Anh vẫy vẫy tay với Thẩm Mặc, nói như không có việc gì: “Đã bảo em đứng đó chờ tôi mà.”



Thẩm Mặc chỉ thấy tim mình đang đập thình thịch.



Cậu đi từng bước về phía anh.



Cậu đã sớm hiểu rõ, trên đời này, trừ bản thân ra, sẽ không có ai cứu được mình.



Nhưng nếu đến cậu cũng không cứu nổi bản thân mình thì sao?



Thì…



Thì đã có Quý Minh Hiên.