Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1019 : Tiểu Đồ Đệ Gặp Nguy Hiểm (1)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


Mã Thừa cười nói: "Tôi biết rồi, cần bao nhiêu tiền."



Lão Quách giơ năm ngón tay lên nói: "Thiên Sư ra mặt thì cũng phải được năm mươi vạn, đây là giá ưu đãi."



"Được thôi." Mã Thừa liền đồng ý.



Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm kích nhìn Lão Quách một cái, không hổ danh là gian thương, biết tăng giá tại chỗ.



Nghĩ lại rồi ho hai tiếng nói: "Bỏ đi, đều là bạn bè ta cũng ngại nhận tiền, vậy đi ta vừa mua một căn nhà, gần đây bận rộn không có thời gian sắm nội thất, hay là cậu sắp xếp giúp tôi mua vài món được không?"



Mã Thừa cười nói: "Lát nhắn địa chỉ cho tôi."



"Được." Diệp Thiếu Dương lấy chìa khóa nhà mới đưa cho cậu ta rồi nói luôn địa chỉ nhà.



Mã Thừa vừa nghe liền cau mày hỏi: "Khu này là khu nhà họ Châu đúng không, Tiểu Như tặng nhà cho cậu sao? Tại sao không tặng nội thất?"



"Nhà tôi mua đấy, nửa bán nửa tặng, tôi không muốn lợi dụng người ta."



Mã Thừa cười nói: "Cậu và Tiểu Như còn phải chia rõ vậy sao?"



"Thôi đừng nói chuyện này nữa được không?" Diệp Thiếu Dương nghĩ lại trước kia Mã Thừa từng dùng tên mình để ép giá quản đốc kia thế là liếc cậu ta một cái.



"Nói chuyện nghiêm chỉnh, cậu và cô gái kia ở nghĩa trang làm..."



"Bậy bạ, chỉ đi dạo không có gì hết, tôi không hư hỏng như cậu nghĩ đâu." Mã Thừa liên tục xua tay.



"Được rồi dù sao cũng vậy, hai người ở nghĩa trang có gặp chuyện gì thần bí không?"



Mã Thừa lắc lắc đầu rồi gật gật đầu nói: "Giữa chừng cô ấy vào rừng đi vệ sinh nói là thấy một ma nữ, sợ đến nỗi chạy về. Lúc đó tôi nghĩ chắc do cô ta căng thẳng nên nhìn nhầm, con gái chả phải đều vậy sao, căng thẳng quá."



Diệp Thiếu Dương trau mày hỏi: "Cậu không thấy gì lạ sao?"




"Không thể nói vậy, Đạo cao một thước ma cao một trượng, cương thi cũng phân tam lục cửu đẳng, hơn nữa không cần thiết phải vậy."



Lão Quách ra sức kéo móc mở một đầu nắp quan tài rồi lấy gậy đỡ lấy.



Diệp Thiếu Dương liền mở đèn pin nhảy xuống chiếu bên trong.



Chẳng có gì cả!



Thi thể của Đàm Tiểu Tuệ quả nhiên không còn nữa!



"Người thật cũng không có, người giả cũng không..." Lão Quách lẩm bẩm: "Ô, chuyện lớn rồi."



"Ủa, đây là gì vậy?" Trương Tiểu Như lấy đèn pin từ tay Diệp Thiếu Dương rọi vào bên trong nắp quan tài.



Diệp Thiếu Dương và Lão Quách chỉ lo nhìn phía trong quan tài mà không nhìn lên, được Trương Tiểu Như nhắc nhở, nhìn theo ánh sáng đèn pin rọi, gần giữa nắp quan tài thấy treo một thứ gì đó như con dơi.



Thân đỏ như máu, dưới ánh sáng của đèn pin chiếu một nguồn ánh sáng rực rỡ đáng sợ.



"Cái gì lạ dữ." Trương Tiểu Như đang nói thì lấy tay bắt lấy.



"Đừng động đậy!" Diệp Thiếu Dương hoàn hồn trở lại liền lấy tay kéo lấy Trương Tiểu Như nhưng đã quá muộn.



"Con dơi máu" kia đột nhiên bay ra đậu trên tay của Trương Tiểu Như, bò từ tay áo lên vai.



Trương Tiểu Như sợ hãi la lên, hai tay múa lung tung, muốn bắt con đó ra khỏi y phục.



Nhưng tốc độ của nó rất nhanh, cách lớp y phục, cứ bò qua bò lại trên người cô ấy.



"Hãy cởi y phục ra, nhanh lên!" Diệp Thiếu Dương hét to.