Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1020 : Tiểu Đồ Đệ Gặp Nguy Hiểm (2)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


Trương Tiểu Như mau cởi y phục, vừa mở một nút áo trên ngực thì con quái vật bò ra.



Diệp Thiếu Dương vươn tay bắt, kết quả nó nhảy lên vai của Trương Tiểu Như còn mình thì đụng vào nơi không nên đụng.



Ngây người được một giây thì đột nhiên con quái vật kia nhảy lên mặt Trương Tiểu Như.



Trương Tiểu Như hét lên, miệng vừa mở nó liền chui vào.



May Diệp Thiếu Dương nhanh tay nhanh mắt nắm lấy hai chân của nó, cảm nhận được xúc tua trắng mịn lạnh buốt, không thể diễn tả bằng lời và cũng chả quan tâm.



Tay trái lấy đinh diệt trừ ác linh từ trong túi ra, đâm vào con dơi đó, đâm xuyên qua nó, máu đen ồ ồ chảy ra nhiễu trên mũi đinh, máu lập tức khô lại hóa thành đám khói cực kỳ tanh hôi.



Ngón trỏ của Diệp Thiếu Dương cầm đầu vừa trọc vừa tròn của nó ra sức kéo, dùng đinh cắm xuống đất cứ mặc kệ nó trước, chạy qua xem Trương Tiểu Như.



Trương Tiểu Như nằm sấp xuống đất bắt đầu nôn.



"Không sao chứ?" Diệp Thiếu Dương bước tới vỗ vai cô ta, thấy toàn thân cô ta run rẩy chắc là bị dọa sợ rồi.



Vừa vỗ vừa nhẹ giọng an ủi rồi quay đầu nhìn con quái vật kia.



Con quái vật kia bị cấm xuống đất, mở to miệng để lộ hai răng nanh, phát ra tiếng như cưa gỗ nghe mà cảm thấy khó chịu vô cùng.



Nó có đôi cánh như con dơi nhưng giờ bọn người Diệp Thiếu Dương mới nhìn kĩ thật ra nó không phải là con dơi mà chỉ là một con cóc thân sần sùi, chẳng qua có thêm đôi cánh cộng thêm hai răng nanh ở miệng, nhìn dị vô cùng, làm người ta cực kì sợ hãi.



Con cóc này bị đóng đinh xuống đất, vùng vẫy một lúc rồi thôi, Lão Quách ngồi xổm phía trước nhìn một lúc, tay cầm giấy dán bắt lấy nó, nhấc lên.



Trên giấy dán bốc khói đen rồi lập tức ăn mòn.



Trong chốc lát con cóc hóa thành vũng máu đặc.



"Cái quái gì vậy!" Lão Quách lấy một ống tre ra, mở nắp để con rít bảy chân bò ra tiến gần chỗ vũng máu, chỉ ngửi ngửi liền bò vào ống tre.
"Không sao, độc tố được loại bỏ là tốt rồi. "



Mã Thừa cười nhạo hắn: "Cậu yên tâm, chuyện lúc nãy tôi sẽ không nói với Tiểu Như đâu."



"Tôi không có tâm trạng đùa với cậu đâu, bàn việc chính đi." Diệp Thiếu Dương nhìn Trương Tiểu Như, cau mày lại.



Mã Thừa ngây người ra: "Sao vậy, cậu không phải đã hút hết độc ra rồi sao, không lẽ còn chưa đủ?"



"Nếu dễ vậy thì tốt rồi, đây là con sâu cực độc, trong máu con cóc có sâu độc thật sự, lúc cắn cô ta đã chui vào trong cơ thể, hút độc chỉ là trị ngọn chứ chưa trị gốc, tạm thời chỉ làm bệnh tình thuyên giảm."



Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa lấy đồng tiền từ trong thắt lưng, vẽ một tấm bùa, hơ dưới đồng tiền.



Nơi lửa gần đồng tiền, ngọn lửa liền biến thành màu tím.



Đợi khi tấm bùa đốt xong, Diệp Thiếu Dương làm xước ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên đồng tiền, chỉ nghe một tiếng chít, máu tươi lan ra nhuốm đỏ đồng tiền.



Diệp Thiếu Dương lấy sợi dây đỏ xâu đồng tiền lại, để dưới lưỡi của Trương Tiểu Như, lấy sợi dây đỏ cột răng cửa lại để tránh cô nuốt nó.



"Hãy quay về trước rồi tính!" Diệp Thiếu Dương cõng Trương Tiểu Như nhanh chóng bước ra cổng mộ.



"Các cậu đi trước đi! Để tôi chôn cất!" Lão Quách để Mã Thừa đi trước.



Cho Trương Tiểu Như lên xe của Mã Thừa, Mã Thừa nổ máy hỏi: "Bây giờ đi đâu?"



"Đến chỗ tôi ở đi, chạy nhanh lên." Diệp Thiếu Dương nói địa chỉ.



Mã Thừa lái xe nhanh như bay, dọc đường đi cứ vượt đèn đỏ.



"Cậu có thể cứu sống cô ta không?" Mã Thừa vừa lái vừa hỏi.