Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1065 : Con quỷ mười năm trước

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


“Lão đại, còn có một con bọ cánh cứng giống gián ở trong cơ thể bà ấy thả ra một loại yêu khí, ta cũng không biết là làm gì.”



“Vì sao lại có hai con cổ trùng?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm:



“Con còn lại là ai hạ đây?” 



“Con cổ trùng này là Lý Ông hạ.”



Thành Quân nói:



“Lý Ông từng nói, bản mạng cổ trùng ban đầu của Ôn Hoa Kiều sẽ giết chết mẹ ta, hắn cũng không hàng phục được, đành phải thả một con cổ trùng vào trong cơ thể bà, tốt xấu gì cũng có thể giữ cho bà một mạng.” 



Diệp Thiếu Dương càng nghe càng mơ hồ, dứt khoát ném những thứ này đi, trực tiếp hỏi Qua Qua:



“Ngươi có thể thả hồn phách bà ấy ra hay không?”



“Có thể.” 



Qua Qua trả lời rất thống khoái: “Hai con kia đều là tử cổ, so với cổ trong cổ trên người Tiểu Nhị dễ dàng giải hơn nhiều.”



Tử cổ chính là cổ trùng bị hạ ra không có chủ nhân khống chế, dần dần chuyển hóa trở thành một bộ phận trên người kí chủ, loại cổ này rất đáng sợ, bình thường không phải muốn làm cho người ta chết, mà là một sự tra tấn trong thời gian dài.



Nhưng so với hoạt cổ thì tương đối dễ đối phó. Tuy Diệp Thiếu Dương là một thường dân không hiểu vu thuật nhưng Qua Qua lại có cách. 



Thành Quân nghe thấy Qua Qua nói có thể cứu tỉnh mẹ, quả thực có chút không dám tin, hỏi Qua Qua:



“Ngươi thật sự có thể cứu bà ấy?”



Qua Qua không muốn nói chuyện với nhân loại ngu xuẩn này, hỏi Diệp Thiếu Dương: 



“Cứu không?”



“Cứu! Đương nhiên cứu!”



Thành Quân quỳ rạp xuống trên mặt đất, kích động nói với Diệp Thiếu Dương: 



“Chỉ cần có thể cứu mẹ tôi, bảo tôi làm cái gì cũng được, van xin cậu!”



Hiếu tử không thể chậm trễ, Diệp Thiếu Dương tiến lên đưa hai tay đỡ hắn dậy.



“Anh đừng quỳ với tôi, tôi không nhận nổi đâu.” 



Lập tức lệnh Qua Qua lại lần nữa nhập vào Tố Khiết, giết chết cổ trùng, thả ra ba hồn bảy vía của bà.



Qua Qua hóa thành một làn khí đen, tiến vào trong cơ thể Tố Khiết.
“Đa tạ đại pháp sư!” 



Tố Khiết đã mở thiên tri, biết thân phận Diệp Thiếu Dương, khom người bái tạ, che mặt rơi lệ.



Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Thành Quân trên mặt đất, mới nhớ tới Tố Khiết hồn lực suy yếu, nam nhân bình thường dương khí quá nặng, không nhìn thấy bà được, vì thế lấy ra một cái bình phun sương đựng đầy dịch cỏ Thất Tinh, phun hai cái vào mắt hắn, sau đó ra hiệu Qua Qua buông hắn ra.



“Ta giết ngươi!” 



Thành Quân nhảy bật dậy, lại lần nữa đánh về phía Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, chợt nghe thấy Tố Khiết hét lớn một tiếng:



“Tiểu Quân, không được vô lễ!” 



Thành Quân xoay mặt nhìn thấy hồn phách Tố Khiết, ngây ra tại chỗ.



Tố Khiết thở dài:



“Mẹ là quỷ, Tiểu Quân, mười năm trước mẹ nên chết rồi, vị đại pháp sư này thả ra hồn phách bị nhốt của mẹ, để mẹ có thể đi luân hồi, là đại ân nhân của con, con không thể bất kính với hắn.” 



“Mẹ... Người thật sự là mẹ của con!” Thành Quân mất một lúc mới hồi phục tinh thần, kích động lao tới.



Tố Khiết vội vàng lui về phía sau né tránh, quát:



“Dương khí trên người con quá nặng, đừng lao vào mẹ!” 



Thành Quân vội vàng đứng lại, quỳ dưới đất, thất thanh khóc rống lên.



Diệp Thiếu Dương nhìn Tố Khiết, lập tức hỏi ra vấn đề quan trọng nhất:



“Là Ôn Hoa Kiều hạ cổ hại bà?” 



“A Kiều... Sao có thể chứ!” Tố Khiết phản ứng kịch liệt:



“Cô ấy là bảo vệ tôi, nếu không tôi đã sớm bị đứa con trai kia của cô ấy diệt hồn!”



“Lý Ông! Sao có thể!” 



Thành Quân chấn động: “Lý Ông là người tốt mà, là hắn cứu mẹ!”



“Ta khinh!”



Tố Khiết phun một ngụm nước miếng quỷ ở trên mặt con trai, lập tức chỗ đó liền nổi lên một khối tối màu, giống như tàn nhang.