Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1066 : Chân tướng rõ ràng (1)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


“A!”



Tô Khiết hét toáng lên, mới vừa rồi là nhất thời tức giận mới nhổ nước miếng vào con trai một cái, nào có nghĩ tới hậu quả đáng sợ như thế.



Quỷ mà nhổ nước miếng vào con người thì con người sẽ bị tàn nhang hoặc là nốt ruồi, đương nhiên là chính bản thân chúng cũng sẽ bị trừng phạt. 



Diệp Thiếu Dương lấy cây phất trần Thái Ất ra phẩy đầu phất trần lên mặt Thành Quân, nước miếng của quỷ biến thành làm khói đen rồi biến mất khỏi mặt cậu ta.



Tô Khiết thấy con trai mình không bị sao hết liền yên tâm, rời đi lại tức giận liếc mắt lườm cậu ta nói:



“Mấy năm nay hồn phách của ta bị khóa lại không thể hiện hình được nhưng tất cả những thứ bên cạnh pháp thần ta đều nhìn thấy được, ta hận con nhận giặc làm cha, đã thế còn coi tên súc sinh Lý Ông kia là ân nhân của mình, mắt ngươi có cũng bằng không!” 



Thành Quân sợ sệt nhìn bà cũng không dám nói tiếng nào.



“Chuyện này cũng không trách con được!”



Tô Khiết thở hắt ra, oán giận nói tiếp: 



“Tên khốn kia hành hạ ta thành thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn lừa bịp cho con mang ơn hắn để rồi ngồi hưởng sự cúng bái của con! Tên khốn nạn này đáng tội chết chục ngàn lần!”



Vừa dứt lời nói thì bỗng có một tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào:



“Thành Quân đại ca có ở nhà không?” 



Là giọng của Mộ Thanh Phong!



Nửa đêm nửa hôm hắn tới đây làm gì?



“Tôi đây…” 



Thành Quân khúm núm nhìn Diệp Thiếu Dương:



“Mới vừa nãy cậu luôn miệng nói xấu bôi nhọ Lý Ông, mà tôi lại luôn xem cậu ta như ân nhân của tôi nên lén gọi điện thoại cho cậu ta…”



Tô Khiết nghe thấy tiếng Mộ Thanh Phong vọng tới, bỗng mặt mũi dữ tợn như muốn giết người. 



“Ta thề phải đánh chết hắn!”



Thành Quân đứng dậy xoay người tính đi ra ngoài.



Diệp Thiếu Dương vội bước tới ngăn hắn lại. 



“Bây giờ không phải là lúc gây xích mích với hắn ta, ít nhất là tôi không thể làm thế! Anh phải giúp tôi!”



Thành Quân còn dùng dằng không muốn, Tô Khiết quát nói:
Bên kia Mộ Thanh Phong đang gằng giọng hỏi: 



“Tại sao cậu không có mặt trong nhà, cậu đi đâu?”



“Thế này… tôi đang ở một nhà khách.”



Diệp Thiếu Dương cười hi ha nói: “Nói ra dài dòng lắm.” 



Mộ Thanh Phong hỏi địa chỉ cùng số phòng hắn đang ở rồi tỏ ý định là có chuyện muốn bàn, bây giờ sẽ đi qua đây.



Chờ chưa tới mười phút thì Mộ Thanh Phong bước tới, âm thầm quan sát Diệp Thiếu Dương còn đang mặc đồ ngủ ngồi kia:



“Tại sao cậu lại chạy tới đây qua đêm?” 



“À, buổi tối có cô gái hẹn tôi đi ra ngoài tâm sự, nói chuyện chốc lát mà trời đã tối, tôi sợ về lại làm phiền hai người nên thuê căn phòng ở tạm một đêm.”



Diệp Thiếu Dương lấy cớ bao biện mà hắn nghĩ ra từ trước.



Mà dưới sự gặng hỏi của Mộ Thanh Phong thì hắn mới nói tới tên của Ngô Dao. 



Dù sao thì bản thân hắn cũng không có lý do chính đáng thuê phòng, đành phải tạm hy sinh thanh danh của Ngô Dao, may mà Ngô Dao cũng không phải người bản địa.



Cũng vì để Mộ Thanh Phong tin tưởng mình, Diệp Thiếu Dương đã chỉ về phía sào treo đồ.



Trên sào là cái áo ngực Ngô Dao cởi ra lúc trước khi tắm để giặt, mà lúc đi thì lại quên mang theo. 



Lúc này Diệp Thiếu Dương cũng sực nhớ ra vấn đề mấu chốt:



Cô ấy cởi áo ngực để giặt, vậy lúc đi mặc cái gì, chẳng lẽ… không mặc?



Diệp Thiếu Dương không kìm được mà nhớ lại vóc người Ngô Dao lúc đó, hình như… ừm, thật sự không mặc. 



“Không thể ngờ được là Diệp đạo trưởng cũng phóng khoáng như thế, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”



Mộ Thanh Phong cười hỏi: “Thế người ta đi đâu mất rồi?”



“Cô ấy không qua đêm ở đây được, sẽ bị họ hàng nói bậy, cho nên… về trước rồi.” 



Diệp Thiếu Dương lúc này mới hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì hả?”



***



(1) Ve sầu chu kỳ 12 năm:  Chu kỳ tuổi thọ của ve sầu tùy từng khu vực mà khác nhau, có loại có tuổi thọ từ 1 năm, 4 năm, 12 năm, 13 năm, 17 năm, trong đó ve sống ở Bắc Mỹ có tuổi thọ là 17 năm, mà Nam Mỹ là 13 năm