Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1067 : Chân tướng rõ ràng (2)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


“Cũng không có chuyện gì quan trọng, mới nãy có người bị bệnh gọi điện thoại nhờ ta qua xem, lúc đó ta mới phát hiện là cậu không có tại nhà nên tiện đường thì ghé qua xem cậu ra sao.”



Mộ Thanh Phong làm bộ quan tâm dặn dò:



“Mà tốt nhất là cậu đừng tùy tiện đi giao du với người địa phương, nhất là mấy cô gái Miêu tộc, không thì có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không giúp được cho cậu đâu đấy.” 



Diệp Thiếu Dương qua loa gật đầu lấy có, rồi qua lại nói vài câu cho có chuyện rồi Mộ Thanh Phong mới tạm biệt rời đi.



Chờ hắn ta đi hẳn rồi Qua Qua mới bò từ dưới sàng ra hỏi Diệp Thiếu Dương:



“Lão đại, hắn ta đang nghi ngờ anh à?” 



“Tất nhiên, thế nhưng chỉ cần hắn không bắt thóp tôi được thì không sao cả.”



Diệp Thiếu Dương ghé vào bên cửa sổ nhìn Mộ Thanh Phong đi xa mới để Qua Qua đi tìm Thành Quân tới đây.



“Lúc cậu trở về thì cứ đi theo sau hắn, nhớ không được để cho người khác bám đuôi theo đấy!” 



Qua Qua nhận lệnh bước đi.



Tầm mười mấy phút sau thì Thành Quân chạy tới, vừa vào tới nơi liền hỏi Tô Khiết ở đâu.



Diệp Thiếu Dương hỏi trước về tình hình chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi, nói chung là sự tình cũng gần giống với những gì hắn đã suy đoán trước đó, hơn nữa Thành Quân cũng coi như là viện cớ tạm ổn. 



Diệp Thiếu Dương tắt đèn đóng cửa, đốt nến sáp lên rồi mới thả hồn phách Tô Khiết ra ngoài.



Hai mẹ con gặp được nhau lại sụt sùi khóc lóc một hồi.



Sau đó, trong sự chờ mong và tò mò của Diệp Thiếu Dương thì cuối cùng hắn cũng được nghe đương sự Tô Khiết kể về tình huống lúc đó: 



Lời lúc trước Thành Quân nói có phần đầu là đúng: Bà ấy đi tìm Ôn Hoa Kiều cũng chỉ đơn giản là bất ngờ, bởi vì cách thêu đặc biệt mới đi hỏi bà ấy cách làm.



Lúc ấy Mộ Thanh Vũ đi mời bác sĩ tới nên cửa phòng cũng không khóa lại.
Tô Khiết cau mày, lo lắng nói:



“Con muốn trả thù cái gì, hắn là thầy tế trong trại, con không đánh thắng được hắn, coi như giết được thì cũng phải chịu tội lớn. Dù sao bọn mẹ cũng đã chết, chuyện năm đó cũng không cách nào chứng minh rõ ràng được.”



“Con giết hắn thì con đền mạng!” 



Thành Quân nghiến đến rách cả môi.



“Im mồm!”



Tô Khiết tức giận mắng: 



“Mẹ cũng chỉ có một mình đứa con là con, nhưng con lại vì trả thù cho mẹ mà đi giết người, sau đó lại đền mạng, làm thế không phải là để mẹ đau lòng hơn hả? Mẹ thà không bao giờ trả thù, mẹ chỉ hy vọng con sống mạnh khỏe bình an!”



Tình mẹ bao la như biển Thái Bình chính là như thế này.



Thành Quân cũng hiểu được, khóc không thành tiếng, nói: 



“Con hiểu ý mẹ, nhưng thù giết mẹ, con thề phải trả lại cho đủ!”



Tô Khiết có mắng thế nào thì Thành Quân cũng không chịu thay đổi suy nghĩ bản thân.



“Anh muốn trả thù?” 



Diệp Thiếu Dương nhìn hắn: “Tôi giúp anh.”



Thành Quân ngây ra nhìn hắn.



“Tôi sẽ bất hắn phải trả giá cho những việc hắn đã gây ra, thế nhưng, tôi yêu cầu anh phải giữ cái đầu tỉnh táo, phải kìm chế chính mình, giả bộ như không biết gì hết…Tôi muốn điều tra trong âm thầm, một khi hắn phát hiện thì sẽ không thể thực hiện tiếp được.” 



“Cậu muốn tìm hiểu cái gì?”