Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1068 : Con quỷ đẹp nhất

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


“Lí do mà hắn giết Ôn Hoa Kiều.”



Diệp Thiếu Dương nói.



“Tôi phải biết rõ chuyện này để cho Mộ Thanh Vũ một lý do chính đáng, để cô ấy thấy rõ được người anh thân mến của cô ấy là loại người như thế nào, chỉ có như vậy, cô ấy mới không liều mình hy sinh giúp hắn, đồng thời đồng ý rời khỏi Tương Tây. 



Nếu bây giờ anh giết chết hắn không những bỏ phí mạng mình mà còn làm mọi chuyện trở nên rối rắm hơn.”



Diệp Thiếu Dương nhìn hắn nói tiếp:



“Tôi đảm bảo với anh, một khi hiểu rõ được toàn bộ sự việc, tôi sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn!” 



“Còn không mau cảm ơn Đại pháp sư đi!”



Tô Khiết mắng.



Thành Quân lúc này mới như tỉnh mộng, vội quỳ xuống lạy tạ ơn Diệp Thiếu Dương nhưng bị hắn đỡ lại. 



Tô Khiết lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương nói:



“Đại pháp sư, Lí Ông đã tu luyện mười năm nên pháp lực của hắn rất mạnh, lại còn có Tộc trưởng làm chỗ dựa, một mình cậu làm sao đánh thắng được bọn họ.”



Diệp Thiếu Dương cười còn chưa kịp nói thì Qua Qua đã giành trước: 



“Pháp lực của lão đại nhà ta siêu phàm, không biết có bao nhiêu lệ quỷ đại yêu đã chết dưới kiếm của hắn đâu, trong pháp sư tà tu hay ngay cả thiên tài Lăng Vũ Hiên trong đạo môn cũng chưa chắc đánh thắng được hắn, huống chi là một tên vu sư Miêu Cương.”



Tô Khiết không biết Lăng Vũ Hiên là ai nhưng nghe nói hắn ta là thiên tài trong đạo môn thì càng tăng thêm tin tưởng vào khả năng của Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương nói với Tô Khiết: 



“Đi, dù sao bà cũng là quỷ hồn, không thể lởn vởn ở trần gian lâu được, giờ ta sẽ đưa bà xuống âm ty.”



Tô Khiết nghe thế liền lộ vẻ buồn rầu, bà có nhận thức nên cũng biết được hồn phách mà còn vương vấn ở trần gian lâu là tội nặng, huống chi kéo dài đến cả mười năm, liền thở dài nói:



“Chỉ sợ là ta phải ở dưới địa ngục rửa tội đến muôn đời…” 



“Không có chuyện như vậy đâu, vì bà là vì bất đắc dĩ.”



Diệp Thiếu Dương vẽ một lá bùa dẫn hồn, lấy thẻ bài Thiên Sư chiếu lên mặt trên dấu hiệu của lá cây, rồi nói với Tô Khiết:



“Bà xuống dưới đó thì đi thẳng tới điện Thiên Tử tìm Thôi Phủ Quân xóa tội, nếu bà vô tội mà kiếp này chịu khổ thì kiếp sau nhất định sẽ được bồi thường đắc đạo.” 




“E hèm.”



Nghĩ tới đối phương cũng là bậc cha mẹ mình, Diệp Thiếu Dương nhất thời bối rối, dồng thời cũng thấy xấu hổ, huống chi mình còn là bạn thân của con bà ấy. 



“Cô Ôn, cô…”



Ôn Hoa Kiều quay người qua chỗ khác, nhỏ giọng nhắc hắn:



“Đại pháp sư hãy mau mặc quần áo lại đi.” 



Diệp Thiếu Dương ngơ người, cúi xuống nhìn lại mình mới giật mình luống cuống, XXX, trên người chỉ còn mặc mỗi cái quần lót… vừa nãy cởi đồ chuẩn bị đi ngủ, sau lại thấy chuyện lạ, rồi mãi tới lúc Ôn Hoa Kiều xuất hiện mà hắn lại chỉ lo ngẩn người nhìn, không nhớ gì hết.



Hắn hoang mang tìm quần áo, vụng tay vụng chân mặc vào, sau lưng lại vang lên giọng cười chế nhạo:



“Lão đại, mấy chuyện thế này hình như cũng không phải lần đầu nhỉ, tại sao mỗi lần gặp được người đẹp, dù là người hay quỷ thì anh lúc nào cũng trong trạng thái hở hang thế hả?” 



“Đập chết cậu!”



Diệp Thiếu Dương mắng hắn, nhưng ngẫm lại thấy hình như đúng là vậy thật, mình bị ít nhất là ba người nhìn thấy tình trạng nửa hở thì phải, thiệt thòi quá sức.



Diệp Thiếu Dương tằng hắng mấy tiếng rồi đứng lên nhìn vè phía Ôn Hoa Kiều, nói: 



“Cô là một mảnh hồn phách.”



Ôn Hoa Kiều xoay người nhìn về Diệp Thiếu Dương nói: “Chỉ là mệnh hồn còn ở lại.”



“A, cô… tại sao cô lại ở trong cổ trùng?” 



Ôn Hoa Kiều thở dài, kể về quá trình xảy ra sự việc:



“Lúc ấy tôi lấy bổn mạng cổ trùng phong ấn ba hồn bảy vía Tô Khiết không chỉ vì cứu lấy cô ấy, còn có ý định khác là để mệnh hồn vào trong cổ trùng, tạo thành lời nguyền bất tử, cho dù có là loại vu thuật gì cũng không phá được.



Tên khốn kiếp kia lấy Kim Giáp cổ trùng tạo phép, cũng một phần là vì nhốt lấy mảnh hồn này của ta, để tránh tôi đi ra ngoài nói rõ chân tướng cho người khác biết. 



Còn tôi thì luôn chờ cơ hội, tuy chờ đến mười năm nhưng cuối cùng cũng chờ được cậu, cũng coi như tôi đã nhìn thấy được ánh sáng hy vọng.”



Nhìn thấy ánh mắt trong vắt của bà, Diệp Thiếu Dương cũng có nhiều điều muốn hỏi rõ nên nghĩ một lát mới hỏi:



“Hai lần báo mộng trước cũng do cô làm phải không?”