Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1074 : Âm mưu của thanh phong (1)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


"Đúng vậy, thế nên nhất định phải đùa mà thành thật." Mộ Thanh Vũ ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương không chú ý tới ánh mắt của nàng, hắn cúi đầu, vẫn tiếp tục nói:



"Thế nhưng làm như thế cũng rất phiền phức, tôi nói này, cô cũng không thể tùy tiện tìm một người... Cái kia, lỡ như người ta có ý gì với cô, có được sự thật lúc trước. Có lẽ anh trai cô sẽ bắt cô phải lấy người đó... Thế chẳng khác gì tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa cả." 



"Ừ, Thiếu Dương ca..." Mộ Thanh Vũ hạ thấp giọng.



"Cái gì?" Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ánh mắt của cô có gì đó sai sai, hai mắt cô ấy đang phát ra màu xanh lục.



Mộ Thanh Vũ cắn cắn môi, nói: 



"Anh... đồng ý lấy tôi sao?"



"Tôi?"



Đến lúc này hắn mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mộ Thanh Vũ, hắn bị dọa đến toát hết cả mồ hôi lạnh. 



"Cô đang đùa cái gì thế?"



"Tôi không có nói đùa." Mộ Thanh Vũ giọng nói đầy vẻ kiên định:



Anh không muốn cưới tôi?" 



"Tôi... tôi đã có người thương rồi." Diệp Thiếu Dương đúng thật là hết cách rồi nên mới phải nói ra chuyện này.



"Thật đấy, không phải để lừa cô đâu. Tôi đã có người mình thích rồi. Cả đời này cũng sẽ không thay đổi tình cảm ấy đâu."



Mộ Thanh Vũ nhìn hắn, trong mắt tuôn ra hàng lệ, cô bắt đầu khóc hết sức đau lòng. 



Diệp Thiếu Dương cũng không biết phải an ủi làm sao.



Lúc này, trong ba lô đột nhiên động đậy.



Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm giác nặng nề, biết là Ôn Hoa Kiều nhìn thấy con gái khóc không chịu đựng được, muốn ra để gặp mặt. Hắn vội vàng thò tay vào ba lô, nắm một vốc chu sa. Tạo một ấn chu sa trên kính Âm Dương, nhốt chặt cô ấy vào trong đó. 



"Vậy thì, Thiếu Dương ca, coi như anh giúp tôi một lần đi. Đến lúc đó anh giúp tôi giả vờ cùng nhau bỏ trốn, chỉ cần đi khỏi Tương Tây này thì chúng ta sẽ chia tay nhau..."



Mộ Thanh Vũ thở dài:



"Chuyện này rất nguy hiểm, anh trai ta cùng Bảo Ca trong lúc nóng giận có thể sẽ làm hại đến anh. Anh có dám mạo hiểm không?" 



Diệp Thiếu Dương lắc đầu.



"Anh không dám?" Mộ Thanh Vũ ánh mắt trở nên ảm đạm.



"Không phải không dám, tôi đồng ý với cô là nhất định sẽ đưa cô rời khỏi Tương Tây. Còn cách này của cô, có hơi..." Diệp Thiếu Dương gãi đầu, không biết phải nói thế nào. 



"Vậy anh có cách gì?"
Mà trước mắt... cô đang nằm trong lòng hắn, mắt còn vương lệ, giống ơi là giống bộ dạng vừa trải qua lần đầu tiên... 



Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ phát hiện, chuyện này dù như thế nào cũng không giải thích rõ nổi.



Mộ Thanh Phong bước vào phòng, đi đến phía trước giá sách kéo ra một chiếc ghế. Hắn ngồi xuống, mặt không cảm xúc nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi:



"Cậu có gì muốn nói?" 



"Tôi..."



Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Mộ Thanh Vũ đang nằm trong lòng mình, thở dài, việc đã đến nước này, vẫn là giúp cô ấy đi, hắn thẳng thắn nói:



"Tôi không có gì để nói cả?" 



Mộ Thanh Phong lại hỏi em gái:



"Là em tự nguyện?"



Mộ Thanh Vũ gật đầu 



Mộ Thanh Phong hỏi tiếp Diệp Thiếu Dương:



"Tôi nhớ là cậu đã từng nói, mình có người thương rồi. Vậy tại sao cậu còn làm như vậy?"



"Tôi... tôi thay lòng đổi dạ được không?" Diệp Thiếu Dương chỉ có thể giả bộ đến cùng. 



"Cậu đồng ý lấy con bé?"



Diệp Thiếu Dương nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Mộ Thanh Vũ, hắn thở dài đáp: "Đồng ý."



Mộ Thanh Phong đột nhiên lấy từ phía sau ra một thứ, chỉ nghe cách cách mấy tiếng, đèn flash sáng lên. 



"Anh làm gì thế!" Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, hắn thấy mộ Thanh Phong đang cầm điện thoại di động chụp ảnh.



"Chứng cứ mà thôi, tránh cho mai sau cậu lại đổi ý!" Mộ Thanh Phong nói:



"Cuộc đối thoại ban nãy của chúng ta, tôi cũng đã ghi âm lại rồi." 



Diệp Thiếu Dương tâm trạng rớt xuống, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng những lời mà Mộ Thanh Phong nói cũng có lí, hắn chỉ biết im lặng không nói thêm gì.



"Chuyện này, để sau hãy nói, trước hết ai cũng phải giữ bí mật."



Mộ Thanh Phong nói xong liền đi ra khỏi phòng. 



Mộ Thanh Vũ cũng nhanh chóng mặc quần áo tử tế, trở lại bộ dạng hiền thục đoan trang thường thấy. Cô có chút ngượng ngùng nói với hắn:



"Thiếu Dương ca, những lời trước đó, tôi có thể không coi chúng là thật."