Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1075 : Âm mưu của thanh phong (2)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


Diệp Thiếu Dương ôm đầu, ngồi trên giường, không nói câu gì cả.



Trong lòng Mộ Thanh Vũ tràn đầy thất vọng, để xoa dịu đi bầu không khí cô liền cầm điện thoại của hắn lên, đưa cho hắn rồi nói:



"Vừa nãy có người gọi điện thoại cho anh, gọi tận hai cuộc liền, có lẽ có chuyện gấp." 



Diệp Thiếu Dương đưa tay nhận lấy điện thoại, vừa nhìn thấy người gọi liền hoảng hốt:



"Là Nhuế Lãnh Ngọc gọi!"



Diệp Thiếu Dương có chút hoang mang, hắn vội vàng nhấc máy gọi cho Trương Tiểu Nhụy, điện thoại được kết nối, người nghe máy là Nhuế Lãnh Ngọc. Rõ ràng là cô đang ở trong phòng bệnh của Trương Tiểu Nhụy. 



"Anh hết bận rồi?" Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt hỏi.



Diệp Thiếu Dương nhìn mộ Thanh Vũ một chút, sau đó mới đáp:



"Xong rồi, vừa nãy có chút việc, cô tìm tôi có việc à?" 



"Hiện tại không sao rồi, tôi đi ngủ rồi, để mai nói đi." Nói xong cô liền cúp luôn máy.



Diệp Thiếu Dương ôm điện thoại, có chút hụt hẫng cùng mất mát.



"Là cô gái mà anh thích sao?" Mộ Thanh Vũ hỏi: 



"Tôi xin lỗi."



Diệp Thiếu Dương lắc đầu một cái, từ tốn nói:



"Cô vẫn nên về phòng đi." 



Mộ Thanh Vũ mặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng.



Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên giường, ngây ngốc một lúc, sau đó hắn lấy kính Âm Dương ra rồi thả Ôn Kiều Hoa ra.



"Ta thấy được hết những chuyện ban nãy rồi.” 



Ôn Hoa Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn.



"Cảm ơn cậu, Đại pháp sư."



Diệp Thiếu Dương lắc đầu: 



"Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Mộ Thanh Phong không phải tên ngốc. Sao có thể dễ dàng khuất phục như vậy?"
"Ban ngày không được đâu, đông người lắm, mà người ta đi cầu cũng nhiều.” 



Tôn Quang Lâm suy nghĩ một chút, nói rằng:



“Đợi đến tối đi, vừa vặn cho tôi có thời gian chuẩn bị một chút. Đến tối tôi sẽ giả vờ đến đó đánh bạc, sau đó đợi người ít đi thì sẽ vờ đi vệ sinh."



"Cái nhà vệ sinh đó có cửa sổ, cậu có thể chui vào trong vườn, đợi tôi gọi điện cho cậu..." 



Hai người thảo luận kế hoạch cụ thể.



Tôn Quang Lâm rất có đầu óc, cũng là một người có rất nhiều ý tưởng. Cậu ta khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy bản thân tìm đúng người rồi.



"Chỉ là sau đó bọn họ phát hiện trong phòng vệ sinh có hố, nhất định sẽ hoài nghi đến cậu, sợ là có phiền phức." Diệp Thiếu Dương có chút chần chờ. 



"Nghi ngờ tôi thì đã sao, cũng không giết được tôi."



Tôn Quang Lâm cười hì hì:



"Tôi cũng sớm đã muốn lên thành phố làm, chi bằng nhân luôn cơ hội này đi là xong." 



Tôn Quang Lâm giải thích là cha mẹ hắn đã ly hôn, đều đang ở Trường Sa, bản thân hắn lông bông ở Thập Bát trại này cũng không có gì ràng buộc cả.



"Vậy cậu thu dọn ít đồ đạc đi, ngày mai cậu sẽ đi luôn." Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói thế cũng hơi hơi yên tâm.



Trở lại nhà Mộ Thanh Vũ, Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc. 



Điện thoại được kết nối, Diệp Thiếu Dương hắn liền kể lại đại khái câu chuyện mấy người nhà Ôn Hoa Kiều.



Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, cũng không hề nói gì, chỉ là dặn hắn cẩn thận một chút, sau đó cúp máy luôn.



Cảm giác... giọng nàng có gì đó sai sai, có vẻ như lạnh nhạt quá mức rồi thì phải? 



Diệp Thiếu Dương trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, cũng chỉ có thể cầu xin mau chóng giải quyết xong mọi việc để có thể quay về gặp cô ấy, hỏi cho ra lẽ.



Nằm ở trên giường, hắn tắt đèn, giả bộ ngủ, nằm đợi Tôn Quang Lâm gọi điện đến.



Đột nhiên, một ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ trong ba lô. 



Diệp Thiếu Dương vội vàng mở ra ba lô nhìn thì thấy hóa ra là cuộn Giang Sơn Xã Tắc đồ.



Vật này tuy rằng bình thường không có tác dụng gì, thế nhưng lại rất quan trọng. Diệp Thiếu Dương không yên tâm để nó ở nhà nên đã cho vào ba lô mang theo cùng. Cũng may chỉ là một cuộn sách nên không chiếm quá nhiều chỗ.