Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1118 : Nước mắt luân hồi (2)

Ngày đăng: 04:53 30/04/20


Ngư Huyền Cơ rất hài lòng đối với thái độ của hắn nói:



“Ta cần ngươi giúp ta đi tìm một người, người này ở trong luân hồi...”



Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì nói: 



“Ngư đạo trưởng, ngươi không phải muốn tìm người kia năm đó phụ ngươi chứ?”



Ngư Huyền Cơ dựng thẳng mày liễu, chưa đợi mở miệng, Diệp Thiếu Dương nói:



“Ngư đại tỷ, phi phi, Ngư tiền bối, cái này không được, ta giúp ngươi tìm được người này, không phải việc gì khó, nhưng ngươi đến lúc đó chẳng may động sân niệm, làm gì hắn, sẽ liên lụy ta gánh tiếng xấu.” 



Ngư Huyền Cơ cười cười:



“Diệp Thiên Sư nghĩ nhiều rồi, ta lúc ban đầu là có chút muốn tìm người phụ lòng kia, chất vấn hắn một tiếng, vì sao phải vứt bỏ ta.”



Diệp Thiếu Dương vội vàng phụ họa nói: 



“Đúng vậy, Ngư tiền bối xinh đẹp như vậy, hắn thế mà lại muốn vứt bỏ ngươi, quả thực là phí phạm của trời mà, đáng đánh!”



Ngư Huyền Cơ nói:



“Hiện tại ta tình kết đã cởi, tự nhiên sẽ không đi tìm hắn nữa. Nhưng ta năm đó vốn nên đi nhân đạo luân hồi, ta đem một luồng thần niệm hóa thành tình lệ, luân hồi làm người... Nay đã trải qua sáu kiếp, đã có linh căn. Ta nếu là muốn vãng sinh Tu La, phải tìm được cô ấy, thu hồi thần niệm, mới có thể không còn vướng bận...” 



Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, chấn động không thôi. Lấy nước mắt hóa thành người, đây là thủ đoạn cực kỳ cao minh, người do nước mắt biến thành kia, nói ra chính là tà linh.



Tà linh là không thể tiến vào lục đạo luân hồi, giống con người vãng sinh luân hồi, là mục tiêu của rất nhiều tà linh, chỉ có sau khi tích lũy tu vi và âm đức đến trình độ nhất định, có linh căn, mới có thể đi vào luân hồi, từ nay về sau thành âm hồn, không là tà linh nữa.



Ngư Huyền Cơ lấy nước mắt hóa thành người, hiển nhiên là đắp nặn linh căn cho nó, mới có thể tiến vào luân hồi... 



Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói:



“Ngư tiền bối, nước mắt này của ngươi, dù sao đã luân hồi thành người, có ba hồn bảy vía, đến lúc đó ngươi thu hồi hồn phách, khó tránh khỏi phải diệt hồn...”



“Không phiền toái như vậy, cô ấy chỉ là thay ta thừa nhận nỗi khổ luân hồi, thời điểm ta tạo linh căn, chỉ tạo hai hồn bảy vía, một luồng nhân hồn kia dùng thanh khí của Lai Sinh Nguyên thay thế, trời sinh không trọn vẹn, đã định sẵn không thể lâu dài.” 



Ngư Huyền Cơ nói:



“Với ta mà nói, chỉ là rơi một giọt nước mắt, lại dùng tay lau đi mà thôi. Chỉ là ta đang ở âm ty, không tiện đi tìm, cho nên mời ngươi hỗ trợ.”



Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, bình thường trở lại, gật gật đầu nói: 




“Em tới đi.” Mộ Thanh Vũ đi qua, ghé vào trên thành giếng, nhìn phía dưới. 



Ước chừng qua mười mấy giây, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt.



“Soi thấy ai?” Diệp Thiếu Dương hỏi.



Mộ Thanh Vũ lắc đầu. 



Diệp Thiếu Dương nói:



“Tôi thì thôi, tôi biết tôi thích ai.”



Thập Nương cười nói: 



“Biểu hiện giả dối nhiều lắm, có đôi khi người trong lòng ngươi là ai, chính ngươi cũng không biết.”



Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, cũng lên trước soi một chút, nước giếng không tính là sâu, bộ dáng mình mới đầu xuất hiện ở mặt nước, tiếp theo mơ hồ hẳn đi, cuối cùng biến thành một khuôn mặt người.



Nhuế Lãnh Ngọc. 



Quả nhiên là cô ấy. Yên tâm rồi yên tâm rồi.



Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười lên, đột nhiên, mặt nước chớp lên một trận, mặt Nhuế Lãnh Ngọc hóa thành mảnh vỡ, biến thành một bộ xương khô.



Diệp Thiếu Dương bị dọa thiếu chút nữa ngã xuống giếng, vội vàng đứng dậy, lui hai bước, trong lòng lướt qua một cảm giác kinh sợ đến cực điểm. 



Ngây ra một hồi, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Thập Nương, đem tình huống nói một lần.



“Thập Nương biết, đây là ý tứ gì hay không?”



Thập Nương thở dài, chưa nói gì. 



Diệp Thiếu Dương dựa vào bản năng đi đoán, chỉ cảm thấy cả người lạnh một phen, nói:



“Chẳng lẽ ý tứ này là, cô ấy sẽ gặp bất trắc?”



Thập Nương nói: 



“Khô lâu chính là tịch diệt chi ý, không nhất định chính là tử vong.”