Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1183 : Bối cảnh của ngư huyền cơ (1)

Ngày đăng: 04:54 30/04/20


Cơm nước xong, ba người đi dạo một hồi, trở lại khách sạn, thương lượng hành trình ngày mai.



Chuyện này tự nhiên là do Tiểu Ngư chủ đạo, đặt sẵn hành trình, Tiểu Ngư rất hài lòng duỗi cái lưng mỏi.



“Được rồi, bản cung đi ngủ một giấc ngon lành. Lãnh Ngọc tỷ, các ngươi xa cách lâu ngày gặp lại, đêm nay đừng ồn ào quá nha!” 



Nói xong trốn về trong phòng của mình, đem cửa khóa trái, nói cái gì cũng không mở cửa cho Nhuế Lãnh Ngọc.



“Chị phải tắm rửa, đổi áo ngủ!” Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức gõ cửa.



“Ặc, phòng kia của anh cũng có áo ngủ.” Diệp Thiếu Dương gãi đầu, có chút xấu hổ nói. 



Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, đến trong tủ quần áo lấy một bộ áo ngủ khách sạn, vào phòng tắm tắm rửa.



Áo ngủ vạt áo tương đối ngắn, hơn nữa là loại thắt nút, ở giữa có một khe hở, phía dưới lộ ra hai cái chân dài trắng như tuyết.



Diệp Thiếu Dương liếc một cái, nuốt nước bọt. 



Nhuế Lãnh Ngọc không để ý đến hắn, đi trên kệ lấy một chai đồ uống, đi đến phía trước cửa sổ đứng.



Diệp Thiếu Dương từ phía sau nhìn dáng người yểu điệu của cô, rất muốn đi lên ôm cô một cái, do dự mãi, cuối cùng cố lấy dũng khí, mới vừa đi qua, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên xoay người lại, tựa vào trên cửa sổ, nhìn hắn nói:



“Diệp Thiếu Dương, có một số việc, em càng nghĩ càng không thích hợp, phải hỏi anh một chút.” 



“Ặc, chuyện gì?”



Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn ngoắc tay một cái, Diệp Thiếu Dương hồ nghi đi qua, lập tức bị cô ôm cổ, hôn môi.



Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, mở to mắt nhìn cô, cái hạnh phúc này... cũng tới quá nhanh nhỉ! 



Rõ ràng nhắm mắt lại, đầu nhập trong đó.



Tình tiết nếu tiếp tục phát triển, sau đó sẽ là đẩy ngã mỹ nhân, nhưng Diệp Thiếu Dương chưa thể thành công, thời điểm muốn đem Nhuế Lãnh Ngọc đẩy ngã, bản thân lại bị đẩy ra.



Nhuế Lãnh Ngọc ngồi ở trên giường, nghiêng đầu nhìn hắn. 



Giờ này khắc này, ở trong mắt Diệp Thiếu Dương mắt phun lửa, toàn thân của cô đều lộ ra sự quyến rũ.




“Không có không có, em đừng hiểu lầm, tối hôm qua cô bé nói nó sợ hãi...” 



“Cho nên anh phải đi ngủ với nó?” Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh.



“Sao có thể! Anh là ngủ ở phòng con bé không sai, nhưng anh cũng không ngủ với con bé mà, anh là ngủ ở dưới đất!”



“Hừ, anh bỏ phòng êm nệm ấm không ngủ, chạy phòng cô nương người ta ngủ dưới đất, anh cảm thấy em tin sao?” 



“Ặc... Quả thật có chút khó mà tin nổi, nhưng là thật.” Diệp Thiếu Dương vội vàng đem chuyện tối hôm qua nói một lần.



Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, hừ lạnh một tiếng:



“Tiểu Ngư ngủ rồi, ngày mai em hỏi lại con bé, nếu có một chỗ nói không đúng, anh chờ đấy!” 



“Em cứ việc hỏi.” Diệp Thiếu Dương ồ một tiếng:



“Anh nói, con bé đã ngủ rồi, em là làm sao biết anh tối hôm qua qua đêm ở phòng con bé.”



“Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.” 



Nhuế Lãnh Ngọc ném một cái áo sơmi cùng một đôi tất tới.



Diệp Thiếu Dương cầm lên nhìn, là của mình, bừng tỉnh đại ngộ: đây là tối qua mình cởi trước khi ngủ, buổi sáng áo sơmi và tất đều thay, hôm qua mặc cũng chưa thu dọn, ném bừa trên mặt đất, không ngờ thế mà thành đối tượng Nhuế Lãnh Ngọc hoài nghi.



Diệp Thiếu Dương lão lệ tung hoành, thở dài: 



“May mắn anh không thay quần lót ở phòng con bé, bằng không anh thật sự là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch!”



Nhuế Lãnh Ngọc nói:



“Nói lời thừa, anh đang yên đang lành sao có thể cởi quần lót ở phòng người ta?” 



Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái: Nhuế Lãnh Ngọc từ trước tới giờ đều là một người rất an tĩnh, lạnh lùng, sao lần này sau khi gặp mặt, giống như hoàn toàn biến thành một người khác, lập tức cười nói với Nhuế Lãnh Ngọc:



“Có kỳ quái hay không, trước giờ cho rằng em là sẽ không để ý những chi tiết này.”