Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1248 : Kế hoạch đẩy ngã (1)

Ngày đăng: 04:54 30/04/20


Mấy người ăn như hùm như sói, ra sức ăn một bữa.



Lão Quách rót rượu cho Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo, ba người liên tiếp chạm cốc.



Nhuế Lãnh Ngọc bất mãn mình không có rượu uống, lại không muốn uống rượu đế, vì thế đi siêu thị dưới nhà mua một chai vang, cùng uống với Tiểu Ngư.



Nhiều lần trắc trở, cửu tử nhất sinh, cuối cùng đem Tiểu Ngư từ kề cận cái chết cứu trở về, vượt qua tử kiếp, thật sự đáng ăn mừng một bữa.



“Tiểu sư đệ, một ly này, ta kính đệ!” Lão Quách trực tiếp đem cái chén duy nhất rót đầy, bưng lên.



“Nên là đệ kính huynh.”



Diệp Thiếu Dương cười cười, “Đệ từng đáp ứng huynh, sẽ bảo hộ Tiểu Ngư bình an vô sự, hôm nay cuối cùng có thể báo cáo kết quả công tác. Huynh đệ một hồi, may mắn không làm nhục mệnh!”



Nói xong, bưng lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.



Hốc mắt lão Quách đã ươn ướt, giống như lại thấy được một màn Diệp Thiếu Dương ghé vào bên giếng luân hồi, mạo hiểm cùng nhau bị hút vào lục đạo luân hồi, bắt chặt lấy Tiểu Ngư không rời.



“Ta không tin số mệnh! Ta đã nói phải cứu con bé, thì sẽ không bỏ cuộc!”



Lời Diệp Thiếu Dương lúc ấy nói vẫn quanh quẩn bên tai lão Quách, hắn chỉ chỉ ngực mình, nhiệt lệ lưng tròng nói: “Chúng ta là huynh đệ, ta sẽ không nói cái gì cảm ơn với đệ, nhưng lời đệ nói, ta sẽ vĩnh viễn khắc vào trong lòng, đệ cũng vĩnh viễn ở trong lòng ta!”



Diệp Thiếu Dương bật cười, “Đại ca đừng rủa đệ, cái gì ở trong lòng huynh, đệ còn chưa chết mà!”



Lão Quách một hơi uống cạn rượu trong chén, hùng hồn nói: “Ta cũng không có bản lãnh gì, nhưng nếu có một ngày cần ta chết vì đệ, lão Quách ta không nhíu mày một cái!”



Tiểu Ngư cười nói: “Lão ba lời này nói rất ích kỷ nha. Chẳng lẽ nếu tiểu sư thúc chưa từng cứu con, cha sẽ không liều mạng vì sư thúc? Vậy người ta lúc trước cần gì liều mạng vì con?”



Lão Quách chấn trụ, dùng sức vỗ đầu mình. “Nói sai rồi nói sai rồi, phải nói, ta sẽ trước sau như một liều mạng vì đệ, trước kia thế, hiện tại vậy, tương lai cũng vậy!”



Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo ồn ào bảo lão Quách tự phạt ba chén, lão Quách cũng nhận.
Kết quả Tứ Bảo quả thật uống nhiều rồi, lão Quách lại đỡ Tiểu Ngư, không có cách nào giúp hắn, Diệp Thiếu Dương lòng nóng như lửa đốt, đành phải đi qua dìu hắn dậy, hầu như là đem hắn cõng xuống lầu.



Đã là sau nửa đêm, trên đường không có xe, Diệp Thiếu Dương vì ý niệm bất lương nào đó, dùng ra sức bú mẹ đem Tứ Bảo dời đến đại sảnh khách sạn.



“Được rồi, ngay đây đi, ta tự đem bọn họ đưa lên, đệ trở về đi.”



Lão Quách hướng Diệp Thiếu Dương cười cười ái muội, “Đêm đẹp khổ ngắn, tiểu sư đệ, cơ hội sáng tạo cho đệ rồi, đêm nay nếu không thể thành công, về sau đừng tới gặp ta.”



“Đa tạ sư huynh!” Diệp Thiếu Dương làm cái mặt quỷ, rời khỏi như chạy trốn.



Chính hắn cũng uống không ít rượu, một đường nghiêng ngả lảo đảo trở lại nhà trọ, mở cửa đi vào, thấy Nhuế Lãnh Ngọc tựa vào trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.



Cô và Tiểu Ngư uống một chai vang, cũng có chút ngà ngà say.



“Anh vì sao không ngại cực khổ đem Tứ Bảo đưa đi, anh giữ hắn ngủ tại đây với anh là được mà.”



“Không, anh thích ngủ một mình.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, chà chà tay nói: “Em... không đi ngủ?”



“Em đi tắm.”



Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh nhìn hắn một cái, đi vào buồng vệ sinh.



Diệp Thiếu Dương đi rót chút nước uống, đứng ở trước gương, nhìn thấy vẻ mặt đáng khinh của mình trong gương, không khỏi cười lên.



Đêm nay hắn tương đối khống chế, uống có sáu bảy phần say, trong lòng không khỏi có chút xao động...



Trong mấy phút Nhuế Lãnh Ngọc tắm rửa, với hắn mà nói là một loại chờ đợi dài dằng dẵng và buồn chán.



Cuối cùng đợi được Nhuế Lãnh Ngọc đi ra, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ, vạt áo rất ngắn, lộ ra hai cái chân dài trắng như tuyết, bởi vì hơi say, lại vừa tắm, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt cũng có chút mê ly, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, trực tiếp vào phòng ngủ, ngồi ở trên cửa sổ, thở ra một hơi nói: “Đi rót cho em chén nước.”