Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1399 : Cả nhà ăn hải sản (2)

Ngày đăng: 04:56 30/04/20


Thanh Vân Tử cười ha ha, bản thân cũng bắt đầu ăn.



“Này, sư phụ bất công nha!” Diệp Thiếu Dương cũng đoạt một cái đùi gà ăn.



Đạo Phong ghé tới, hít hít nói: “Không ngon bằng gà nướng nhà lão Lý.” 



Diệp Thiếu Dương cũng nói: “Không có, kém xa. Nhưng lão Lý sớm đã chết rồi.”



“Chuyện khi nào?”



“Ngươi đi không được mấy năm thì phải. Con hắn kế tục bán gà nướng, hương vị kém xa.” 



Thanh Vân Tử nói: “Hương vị là bình thường, nhưng quý ở tấm lòng hiếu thảo của Tô Khâm Chương, tiểu tử này rất tốt.”



Đưa tay chỉ chỉ Đạo Phong, nói với Tô Khâm Chương: “Đại sư huynh của ngươi.”



Tuy trước đó đã từng nói chuyện, nhưng Thanh Vân Tử tự mình giới thiệu, ý nghĩa khác biệt, Tô Khâm Chương vội vàng đứng dậy hướng Đạo Phong hành lễ. 



Củi lửa không đủ, Tô Khâm Chương lập tức đi lấy.



Đạo Phong nói: “Chưởng môn là Thiếu Dương, ai cũng không thể tranh.”



Thanh Vân Tử hừ một tiếng nói: “Mao Sơn là của ta, cần ngươi tới nói.” 



“Hắn có thể quản sự, nhưng vị trí chưởng môn, phải là của Thiếu Dương.” Đạo Phong dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói.



Thanh Vân Tử híp mắt nhìn hắn nói: “Sau Long Hoa hội, Thiếu Dương sợ sẽ lọt vào người khác khiển trách.”



“Con kiến mà thôi, chỉ biết ồn ào.” 



Thanh Vân Tử nghe hiểu ý tứ của hắn, gật gật đầu.




Nhuế Lãnh Ngọc vừa tới, còn chưa kịp tìm Huyền Không quan an bài chỗ ở. 



Diệp Thiếu Dương dứt khoát dẫn nàng trở lại phòng mình, đem chuyện xảy ra sau khi mình lên đảo nói sơ qua một lần, tiếp theo thảo luận về trên Long Hoa hội nên làm như thế nào.



Tuy là quyết tâm phải giúp Đạo Phong, nhưng cách làm cụ thể, cũng cần mưu tính một phen.



Nhuế Lãnh Ngọc nói ra rất nhiều ý kiến đúng trọng tâm. 



“Được rồi, cụ thể còn cần xem Vô Cực thiên sư an bài đối với trận pháp, sau đó chúng ta lại thảo luận đi, ngủ trước đã.” Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, nằm xuống ở trên giường.



Diệp Thiếu Dương xoay người muốn đi, bị Nhuế Lãnh Ngọc giữ chặt hỏi: “Anh đi làm gì?”



“Em ngủ ở đây, anh đi tìm sư phụ hoặc là Tứ Bảo, ngủ với bọn họ một đêm, bằng không thế nào, phòng này lại không giống cái kia của sư phụ, còn có ghế dài, ở lại đây chỉ có thể ngủ sàn.” 



Nhuế Lãnh Ngọc hướng bên cạnh nhướng chút nói: “Bây giờ đêm hôm, anh cũng đừng đi, anh đi lên ngủ đi, chúng ta mỗi người ngủ một bên, anh đừng chạm vào em là được.”



“Cái này... anh sợ anh nhịn không được, không đúng, anh khẳng định nhịn không được.” Tuy rất muốn lên giường ngủ cùng với nàng, Diệp Thiếu Dương vẫn ăn ngay nói thật.



“Vậy anh vẫn đi đi.” 



Diệp Thiếu Dương sau khi ra khỏi cửa, chờ nàng dậy đem cửa khóa kỹ, sau đó đi chỗ ở của Tứ Bảo, ngủ một đêm cùng hắn, ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại, đi gặp Nhuế Lãnh Ngọc, sau đó cùng đi tìm Thanh Vân Tử.



Thầy trò ba người cùng nhau lên núi.



Huyền Không quan mở rộng sơn môn, một hàng đạo sĩ đứng ngoài cửa, hàng thứ nhất là ba người, Diệp Thiếu Dương liếc một cái, nhận ra hai người trong đó: Trương Vân cùng Tô Mạt. 



Ở một bên khác của Tô Mạt, còn một tiểu cô nương đứng, nhiều nhất cũng chỉ mười một mười hai tuổi, thắt bím đuôi ngựa, một đôi mắt to trong veo như nước, nhìn qua rất ngố rất đáng yêu.



“Đây là di sương của lão Tam trong Huyền Không tứ tú.” Tứ Bảo nhìn nhìn tiểu cô nương bĩu môi, nói khẽ với Diệp Thiếu Dương.