Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1400 : Kẻ thù gặp mặt

Ngày đăng: 04:56 30/04/20


“Không thể nào, con dâu nuôi từ bé sao?” Diệp Thiếu Dương kinh hô.



“Quan hệ cái gì với con dâu nuôi từ bé, cái gì cùng cái gì.” Tứ Bảo ngây dại.



“Chính anh nói, di sương.” Nhuế Lãnh Ngọc cũng nói: “Tuyệt đối đừng nói cho tôi, anh không biết di sương là có ý tứ gì.” 



“Tôi đương nhiên biết, di sương, chính là con gái để lại ở nhân gian, coi như thị nữ ở bên mình!” Tứ Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.



Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, tiến lên vỗ vỗ bả vai Tứ Bảo nói: “Huynh đệ, ở trước kia, tôi vẫn luôn cảm thấy tôi rất thiếu văn hóa.”



“Có ý tứ gì, chẳng lẽ không đúng?” 



“Di sương, là ý tứ lão bà, không phải con gái, cậu là đồ thất học!”



“Không phải? Vậy là cái gì?” Tứ Bảo trợn to hai mắt.



“Di... di hài, không đúng, di tích, di thư... Không đúng, căn bản không có từ như vậy.” Diệp Thiếu Dương gãi đầu. 



Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn: “Anh nói hắn thất học, anh cũng không sai biệt lắm, sao không có từ như vậy, di cô (1) đó.”



“Đúng đúng đúng, di cốt! Anh đã nói mà, anh chỉ là nhất thời không nghĩ ra!” Diệp Thiếu Dương một mực chắc chắn.



Nhuế Lãnh Ngọc triệt để hỗn loạn rồi. 



“Cô cô, mấy người kia líu ríu thật đáng ghét, còn cứ chỉ vào con, là ai vậy?” Tiểu cô nương kéo tay Tô Mạt, nói.



Tô Mạt lạnh lùng liếc một cái nói: “Diệp Thiếu Dương.”



“Hắn chính là Diệp Thiếu Dương sao.” Tiểu cô nương mở to mắt đánh giá, đột nhiên phát hiện cái gì, vụng trộm nói với Tô Mạt: “Cô cô, hắn không phải là người nọ cô cô luôn vẽ sao?” 



“Câm miệng, đương nhiên không phải!” Tô Mạt nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Người này không phải thứ tốt!”



“Rõ ràng đúng mà...” Tiểu cô nương còn nói thầm, một đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, không muốn rời khỏi.
Diệp Thiếu Dương lại cảm thấy không sao cả, trong đầu hiện lên lời Thanh Vân Tử hôm qua nói nói, quả thực, trong những tông môn này ít nhất có một nửa, căn bản không phải đến trừ ma vệ đạo, không phải vì chèn ép Mao Sơn, thì vì cái gọi là báo thù. 



Nhưng đến một người cũng là đến, hai người cũng như nhau cả, Diệp Thiếu Dương cũng không để trong lòng.



Sau khi người đến đông đủ, Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc trở lại bên người Thanh Vân Tử.



Thanh Vân Tử đang bưng một bát lạc rang ăn. 



“Lấy đâu vậy?” Diệp Thiếu Dương cũng nhón mấy hạt bỏ vào miệng.



“Tìm bọn họ đòi.” Thanh Vân Tử nói: “Ta tốt xấu cũng là chưởng môn, đòi chút đồ ăn vẫn phải có.”



Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, lại nhìn nhìn Thanh Vân Tử, chỉ có một mình lão bưng bát, trong miệng nhai rôm rốp, như lão hán ở nông thôn. Thật sự không giống chưởng môn một danh môn đại phái. 



Một số pháp sư trẻ tuổi được sư trưởng mang đến tham dự, chưa từng gặp Thanh Vân Tử, nhìn một bộ dáng như vậy của lão, cũng đều ném đến ánh mắt khinh bỉ cùng kinh ngạc.



“Mời các vị sư trưởng đồng môn lên núi!”



Trương Vân cao giọng nói, sau đó cùng đám người Tô Mạt tách ra hai bên, nhường ra con đường lớn. 



“Đạo Uyên, mời mời.” Thanh Vân Tử hướng Đạo Uyên chân nhân phất phất tay, nếu dựa theo bối phận, ở đây Thanh Vân Tử bối phận cao nhất, nhưng luận tư cách từng trải cùng tuổi, tự nhiên là lấy Đạo Uyên chân nhân cầm đầu.



Đạo Uyên chân nhân nắm lấy cổ tay Thanh Vân Tử, cùng nhau lên núi với lão.



“Ăn không?” Thanh Vân Tử đem bát đựng củ lạc đưa qua. 



***



(1) di cô: con mồ côi.



(2) phúc ngữ: nói bằng bụng.