Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1447 : Diệp đại chưởng môn (1)

Ngày đăng: 04:57 30/04/20


Thái Âm sơn cùng thi tộc hai kẻ mạnh liên hợp...



Quả thực làm người ta không dám tưởng tượng, Diệp Thiếu Dương hầu như là tự mình an ủi nói: “Hẳn là không thể nào, thi tộc nhiều năm như vậy cũng chưa kết minh với Quỷ Vương, sao có thể đột nhiên hạ mình.”



Đạo Phong nói: “Trước kia, chưa có Nữ Bạt. Hơn nữa thi tộc yên lặng quá lâu, Hậu Khanh có lẽ cũng có chút sốt ruột. Nhưng loại khả năng này quả thực không lớn, nhưng phải có điều đề phòng, một khi để bọn chúng công phá phòng tuyến nhân gian, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.” 



“Mẹ kiếp, loại chuyện này sao lại để ta gặp phải.”



Diệp Thiếu Dương không khỏi có chút buồn bực, vừa là thiên kiếp vừa là cái gì, tất cả đều để mình dính vào, không cẩn thận phải tan xương nát thịt.



Nói đến đây, hắn nhìn ảnh chụp Thanh Vân Tử trên mộ bia, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sư phụ nhắm mắt lại, đi hưởng thanh phúc rồi, chuyện gì cũng giao cho con, trong lòng đồ đệ khổ nha.” 



“Vậy, ngươi muốn ta làm như thế nào?” Phát biểu xong cảm khái, Diệp Thiếu Dương hỏi Đạo Phong.



“Chúng ta không có biện pháp truy tung tung tích Nữ Bạt, chỉ có thể cẩn thận đề phòng, chẳng may nơi nào đó xuất hiện sự kiện cương thi khác thường, ngươi phải chú ý nhiều hơn.”



“Sau đó nói cho ngươi đúng không?” 



“Nói cho ta biết làm gì?” Đạo Phong nói: “Ta cần bế quan tu luyện một đoạn thời gian, tạm thời sẽ không tìm đến ngươi.”



“Tu luyện Tam Thanh Quỷ Phù phải không?”



“Không sai.” 



Diệp Thiếu Dương nói: “Ta cũng rất chờ mong nhìn thấy ngươi sau khi tu thành, có thể mạnh lên bao nhiêu. Nhưng, ngươi cần bao lâu?”



“Không biết, ta phải đi đây.”




“Lễ xong, kính hương!”



Diệp Thiếu Dương tay cầm ba nén hương, trước dâng cho Thái Thượng Tam Thanh, sau đó là tứ phương đại đế, tiếp theo là Mao Sơn tông khai phái thượng tiên, vị số một trong mười hai kim tiên Nghiễm Thành Tử, sau đó là tông môn tổ sư Đào Hoằng Cảnh, nam bắc nhị tông tổng tông chủ Tam Mao chân quân, đại thành chi sư Diệp Pháp Thiện, cuối cùng là sư phụ mình Thanh Vân Tử... 



Lễ kế vị tiến hành gần hai giờ, mới coi như hoàn thành, sau đó dựa theo lưu trình, là trở lại Tử Vân Bảo Điện, phát biểu đối với các đệ tử.



Ngồi ở ghế thái sư chưởng môn nhân ngồi, nhìn đệ tử phía dưới quỳ thành một mảng, Diệp Thiếu Dương cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cuối cùng hiểu vì sao sư phụ mấy năm nay chưa bao giờ ngồi ở nơi này.



Có lẽ có người thích loại cảm giác quyền lực tập trung này, nhưng rất hiển nhiên, thầy trò bọn họ đều không phải loại người này. 



Qua loa phân phó nói mấy câu, tuyên bố công việc trong môn phái sẽ do Tô Khâm Chương quản lý thay - Từ sau khi về núi, Diệp Thiếu Dương cũng âm thầm quan sát Tô Khâm Chương, vấn đề lớn nhất của người này, là quá mức câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, nhưng vừa lúc thích hợp làm quản gia, mặc kệ là lễ tang sư phụ, hay là đại điển mình nhậm chức, đều an bài cực thỏa đáng, làm hắn cũng yên tâm đem công việc lớn nhỏ đều giao cho gã.



Dặn xong, Diệp Thiếu Dương bỏ trốn mất dạng đi thiên sư trủng phía sau núi, nhậm chức chưởng môn, tự nhiên phải đi trước mộ phần sư phụ dâng một nén nhang.



Diệp Thiếu Dương một mình tới, ở trước mộ phần nghỉ chân hồi lâu, thẳng đến khi Nhuế Lãnh Ngọc xuống núi đi tới. 



“Diệp đại chưởng môn.”



Diệp Thiếu Dương chưa quay đầu.



Nhuế Lãnh Ngọc đi đến cái bàn trước mặt hắn, mới phát hiện hai mắt hắn ướt, vẻ mặt hiển lộ hết sự đau thương. 



“Anh... Làm sao vậy?”



Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, hít sâu một hơi nói: “Sư phụ không còn nữa, Đạo Phong cũng đi rồi, đột nhiên cảm thấy mình có chút cô độc.”