Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1526 : Hồn Chi Nguyền Rủa (1)

Ngày đăng: 04:58 30/04/20


Diệp Thiếu Dương đi lên nhìn lướt qua, đầu người này trên mặt không có thịt, da bọc xương,



nhưng tướng mạo mơ hồ hiển hiện, có phục hồi như cũ cũng hoàn toàn mang bộ dáng rất phổ



thông.



Diệp Thiếu Dương thất thần tại chỗ, sau đó trầm giọng nói: “Mắt cô bị gì vậy, đây căn bản



không phải là Hạng Tiểu Vũ!”



Tạ Vũ Tình nói: “Không phải?”



“Khẳng định không phải, cô không biết nhìn hả, người này chí ít cũng ba mươi mấy tuổi!”



Dọn dẹp sạch sẽ bụi đất trên đầu người, ngũ quan hoàn toàn hiển lộ ra, chính xác không phải là



người trên tấm ảnh, ngay cả khuôn mặt đều hoàn toàn không giống..



Tạ Vũ Tình cả kinh nói: “Người này là ai…, vì sao lại chôn ở đây?”



“Tôi làm sao biết.”



Diệp Thiếu Dương đuổi Kỳ Thần đi, để Tạ Vũ Tình cầm đèn pin chiếu sáng, mình cầm xẻng



sắt, tiếp tục đào, sau đó dọn dẹp sạch sẽ một chút xíu.



Ròng rã bận rộn hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đào được đồ vật trong hố, dùng đèn pin chiếu tới,



giật hết cả mình:



Ở giữa là một cái quan tài không có nắp, bên trong nằm một cỗ thi thể, sắc mặt hồng nhuận,



sinh động như thật, nhìn một cái, cùng người trên ảnh giống nhau như đúc, chính là Hạng Tiểu



Vũ!



Tuy nhiên Tạ Vũ Tình căn bản không có công phu đi quan tâm dung mạo của hắn, di đèn pin



qua trên thân, chỉ thấy hai tay của hắn giao lại một chỗ, đặt ở trên bụng, trên ngón giữa hai



cánh tay buộc các sợi tơ kim sắc duỗi ra bên ngoài quan tài, liên tiếp xâu hai bộ thi thể khác.



Hai bộ thi thể, một trái một phải nằm hai bên quan tài, dáng vẻ xanh xao vàng vọt, da bọc



xương, nhưng bề ngoài thi thể đều là hảo hảo, không có hư thối hoặc bị giòi bọ gặm nuốt, nhìn



qua tựa như hai con Càn Thi.



Một bộ bị Kỳ Thần dùng xẻng cắt mất đầu, chỗ bị cắt đen sì, không có máu chảy ra.
thiên đức? Có ý gì?”



Diệp Thiếu Dương chỉ vào hai bộ thi thể: “Hai bộ thi thể bị chôn sống ở đây, đồng thời hồn



phách bị vây ở trong thi thể ba mươi ba năm, ý thức thanh tỉnh, nhưng bị phong ấn, không nhúc



nhích trong bóng đêm ba mươi ba năm, có khác gì giam cầm.”



Tạ Vũ Tình hít một hơi lãnh khí, nói: “Ba tháng bị giam trong phòng tối, còn có thể khiến một



người bình thường suy sụp.”



Diệp Thiếu Dương nói: “Hồn phách không biết suy sụp, chỉ cảm thấy cô độc, bóng tối vô tận



và sự cô độc bao vây.”



Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần đều rung động, đều cảm thấy quá tàn nhẫn.



“Đây không phải chuyện tàn nhẫn nhất.”. Diệp Thiếu Dương nói: “Sư phụ tôi trước kia giải cứu



qua một nữ quỷ, hũ tro cốt bị dù diệt hồn bao lại, hồn phách ở phía dưới bị phong ấn mấy trăm



năm, nếu như không phải trùng hợp gặp được sư phụ, còn không biết tới khi nào mới thoát ra



nổi, chân chính vĩnh thế không được siêu sinh.”



Nói xong, Diệp Thiếu Dương tiến lên, giải khai đám dây buộc trên hai ngón tay thi thể.



Tạ Vũ Tình ở phía sau nhắc nhở: “Ngươi làm vậy có phá hủy trận pháp người ta hay không?”



Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Hạng Tiểu Vũ trong quan tài, lạnh lùng nói: “Tôi thà để



hắn vĩnh viễn không phục sinh, cũng không thể mặc kệ hai linh hồn đang lâm nguy này.”



Kỳ Thần giơ ngón tay cái lên, vỗ mông ngựa (nịnh bợ) một phát: “Diệp Thiên sư thật là người



tâm địa Bồ Tát.”



Diệp Thiếu Dương nghe thấy không những không được lợi, còn quay đầu trừng mắt liếc hắn



một cái: “Bồ Tát cái em gái cậu, chớ nói lung tung!”



Kỳ Thần ngơ ngẩn: “Diệp Thiên sư, tôi khen anh mà!”



Tạ Vũ Tình không nhịn được nói: “Vỗ mông ngựa cũng vỗ sai, người ta là đạo sĩ, liên quan gì



tới Bồ Tát!”