Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1527 : Hồn Chi Nguyền Rủa (2)

Ngày đăng: 04:58 30/04/20


”Ớ … Vậy phải nói như thế nào? Tâm địa Thái Thượng Lão Quân?”



Nghe hai người này biện luận quá nhàm chán, Diệp Thiếu Dương nhổ xong mấy sợi dây trên



tay hai bộ thi thể, đồng thời tìm được phong ấn bên trên thân thể bọn họ, mặc dù không rõ



nguyên lý phong ấn, nhưng bằng pháp lực của hắn, trực tiếp phá giải cũng không phải việc khó,



chỉ là sẽ để cho nhục thể tổn thương. Tuy nhiên cái này cũng không phải là quan trọng, vì mình



cũng không phải nhìn bọn họ hoàn hồn.



Dùng Đinh Diệt Linh mở một lỗ nhỏ hình chữ thập ở trên trán của bọn họ, Diệp Thiếu Dương



xuất ra Dẫn Hồn Châm nhỏ nhất trong Thập Bát Thần Châm, phần đuôi dùng dây đỏ buộc lên,



đâm vào ấn đường, vận chuyển cương khí, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên.



Một sợi hồn phách hơi mờ bị kéo khỏi thân thể, rơi xuống mặt đất.



Diệp Thiếu Dương đem hai quỷ hồn kéo ra, dùng hai tấm Hiện Hình Phù để Tạ Vũ Tình và Kỳ



Thần thấy được.



Ba người mở to hai mắt nhìn nhau, hai người đều là nam, một người hơn ba mươi tuổi, một



người hơn năm mươi tuổi, râu đen lún phún, hai người nhìn lẫn nhau một cái, lại nhìn ba người



Diệp Thiếu Dương, ánh mắt đục ngầu dần dần sáng lên, nhìn qua Diệp Thiếu Dương, một ông



trong đó lên tiếng: “Tam tiên quy tông.”



“Gì?”



Lão giả sửng sốt một chút: “Ngài không phải là đệ tử Tam Thần Miếu?”



Diệp Thiếu Dương nói: “Ta thuộc Mao Sơn.”



“Mao Sơn…” Hai người sửng sốt, nhìn nhau, lão giả hỏi: “Là ngài thả chúng tôi ra?”



Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, lại hỏi: “Ngài có phải đến phục sinh tiểu Vũ hay không?”



Diệp Thiếu Dương lại gật gật đầu.



“Cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi!”. Lão giả lúc này mới thở phào một cái, dùng tiếng



phổ thông pha giọng Hồng Kông hỏi: “Làm phiền ngài chút, xin hỏi năm này là năm nào?”



“Năm 2016.”




Tạ Vũ Tình nói: “Nhưng mà mỗi lần nhìn ngươi ta đều thấy ngươi cũng rất liều mạng ….”



“Liều mạng, đâu có phải là đâm đầu chịu chết. Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt,



tu hành không dễ, chưa già đã muốn hi sinh, tôi tu luyện nhiều năm như vậy, không phải là vì



chịu chết. Đương nhiên, nếu như thời điểm cần phải liều mạng, thì sẽ liều, để có thể tìm được



một con đường sống.”



Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý.



Mang hết thảy chướng ngại vật ra ngoài, Diệp Thiếu Dương mới trực diện Hạng Tiểu Vũ, hai



tay kích thích ngón tay của hắn, lúc này mới phát hiện tay hắn đang cầm một vật màu sắc như



mật sáp, hình dạng giống một cái ấm, hai bên nhô lên, có thể mô tả bằng một hình tượng không



thích hợp là: Rất giống một thỏi vàng ròng mọc cánh.



Diệp Thiếu Dương hai tay nắm hai cánh tay Hạng Tiểu Vũ, dùng cương khí nhẹ nhàng cảm



giác, phát giác trong tay hắn là một kiện pháp khí kỳ quái, bên trong có một loại lực lượng thần



bí, cùng thân thể của hắn liên thông.



Dùng cương khí dò xét lặp đi lặp lại, Diệp Thiếu Dương trong lòng ít nhiều cũng có chút phán



đoán, đứng dậy nói: “Trong tay hắn có một đồ vật lực lượng kỳ quái, rất có thể là pháp khí



dùng để thi triển nguyền rủa, tôi chưa có cách giải loại nguyền rủa này, không dám loạn động.



Vạn nhất hủy nhục thể của hắn, vậy thì phiền phức lớn.”



Tạ Vũ Tình lập tức nói: “Vậy làm sao bây giờ?”



Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời không có chủ ý, nhìn qua thi thể Hạng Tiểu Vũ nói:



“Hắn đã ngủ ba mươi ba năm, có ngủ nhiều thêm một hai ngày cũng không vấn đề gì, ngày mai



Lãnh Ngọc đến, tôi để nàng nhìn xem, nàng hiểu biết nhiều hơn về mấy loại đồ vật phương tây



này, biết đâu có biện pháp.”



Diệp Thiếu Dương từ trong hầm mộ bò lên, ngồi trên đồng cỏ, cởi giày, dùng gậy gỗ cạo bùn +



dưới đế.