Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1537 : Kỳ Lân

Ngày đăng: 04:58 30/04/20


”Được!”. Diệp Thiếu Dương bĩu môi: “Tên kia, lúc hắn thanh tỉnh, chưa hề nói lai lịch của mình?”



Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu: “Hắn thần trí có chút không rõ, năng lực ngôn ngữ vẫn có, nhưng nói hắn cái gì hắn cũng quên, ngay cả mình là ai cũng quên.”



Diệp Thiếu Dương nghe lời này, có chút bất đắc dĩ.”Vậy hắn nhớ gì?”



“Hắn chỉ có thể nhớ trên người mình vốn không có con côn trùng buồn nôn kia, về sau cũng không biết ai đặt côn trùng lên trên người hắn, còn lại không nhớ gì cả.”



Diệp Thiếu Dương gãi đầu, nói: “Vậy thật lạ, bọn em đã kiểm tra côn trùng kia chưa?”



“Kiểm rồi, hẳn là một loại sát hoặc là cổ trùng gì đó. Bọn em không dò rõ, em và sư phụ thử đem trên thân A Ngốc xuống, kết quả A Ngốc đau đến chết đi sống lại, xúc giác côn trùng và giác hút của nó đều cắm sâu vào trong thân thể hắn, tựa hồ hợp thành một thể, bọn em cũng không dám làm loạn, thúc thủ vô sách, cho nên mới tìm anh. Anh xem có cách nào không?”



Nàng nói nhiều như vậy, lúc đầu chờ nghe ý kiến Diệp Thiếu Dương, kết quả Diệp Thiếu Dương cơ hồ không nghe thấy nàng nói, chỉ nghe được hai chữ “A Ngốc”, hỏi: “Hắn tên là A Ngốc?”



“Là em đặt cho hắn, cũng nên có cái xưng hô, mà gọi hắn A Ngốc, hắn rất vui vẻ.”



Diệp Thiếu Dương cắn cắn môi: “Nghe thật thân mật.”



Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày: “Diệp Thiếu Dương, em đang nói chính sự với anh!”



“Biết rồi biết rồi!”. Diệp Thiếu Dương nói: “Bất quá anh cũng chưa từng thấy qua loại tình huống này, để anh kêu Quách sư huynh tới, ổng kiến thức rộng rãi.”



Nhuế Lãnh Ngọc biểu thị đồng ý.



Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện thoại cho Lão Quách, Lão Quách hôm qua bận đến tối mịt mới về, đang ngủ nướng, kêu y từ trong xuân mộng dậy, Diệp Thiếu Dương cũng hơi ngượng ngùng, dù sao mình cũng không phải Lưu Minh, không có tiền cho y.



Lão Quách nghe đại khái, oán trách hai câu, hỏi: “Đệ có nấu cơm không?”



“Không có, đệ không có nấu, gọi thức ăn ngoài vậy.”



“Làm hai lạng đầu vịt ướp cay đi.”



Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương nhìn thời gian trên điện thoại di động, thở dài.



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Làm sao vậy, anh có việc?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh có ý gì?”



“Anh giận.”



Nhuế Lãnh Ngọc bị tính trẻ con của hắn chọc cười, nói: “Em là con gái làm sao có thể mặc quần áo cho người ta, lại nói em không giỏi hầu hạ đâu, đều là sư đệ em làm thay.”



“Em có sư đệ từ lúc nào?”



p/s: Thanh niên ghen nhất hệ mặt trời =))



“Sư phụ em có hơn mấy chục ký danh đệ tử, còn nhập thất chỉ có em và sư huynh.”



Diệp Thiếu Dương lúc này mới tiêu tan tức giận.



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh xem phía sau lưng của hắn xem, trên mặt có một đồ hình, không biết anh có biết hay không.” Sau đó ôn nhu nói A Ngốc nằm xuống.



A Ngốc rất nghe lời nàng, trở mình trong nước, Diệp Thiếu Dương đem áo sơmi hắn lột xuống, nhìn một cái, lông mày lập tức nhíu lại.



Giữa lưng A Ngốc có một hoa văn hình thú mọc cánh, hai cánh vừa vặn phân biệt ở hai bên xương bả vai hắn, hắn giang hai cánh tay nằm sấp, đôi cánh này thật giống như đang giương ra.



Toàn bộ màu lót hình xăm là màu trắng, ẩn ẩn hiện ra một vòng huyết sắc, đường cong cực kì mềm mại.



Kỳ Lân!



Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền nhìn ra lai lịch Thần thú này.



Xích lại gần nhìn, nhịn không được đưa thay sờ sờ, phát hiện da của hắn phi thường bóng loáng, đồ hình Kỳ Lân dưới làn da cho người ta một loại cảm giác không phải hình xăm, mà là sinh ra từ trong hắn.



Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Bối cảnh người này, tuyệt đối không đơn giản!”



“Anh nói sao?”



Diệp Thiếu Dương chỉ vào đôi cánh Kỳ Lân sinh động như thật, nói: “Kỳ Lân không cánh. Tại dân gian, bất kỳ hình Kỳ Lân gì cũng khó có cánh, bởi vì trong mắt người bình thường, Kỳ Lân luôn luôn là loài không có cánh.”