Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1538 : Đạo Hóa Trùng (1)

Ngày đăng: 04:58 30/04/20


Nhuế Lãnh Ngọc dù sao cũng là tán tu dân gian, phương diện truyền thống nàng hiểu rõ, nhưng dù sao lâu lâu mới được đệ tử Đạo môn đích truyền Diệp Thiếu Dương lý giải, nàng lập tức ngồi bên bồn tắm, nghe Diệp Thiếu Dương giảng giải.



A Ngốc rất nghe lời, không có mệnh lệnh Nhuế Lãnh Ngọc, hắn vẫn nằm sấp trong bồn tắm không nhúc nhích, đưa hình xăm phía sau cho bọn hắn nhìn.



“Ai cũng biết Kỳ Lân là Thụy Thú, nhưng đối với lai lịch Kỳ Lân, dân gian có một câu: Trâu sinh Kỳ Lân Heo sinh Voi, nói đúng hơn là Trâu có thể sinh ra Kỳ Lân, Heo có thể sinh ra Voi.”



Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, nhịn không được nói: “Cái này em có nghe nói qua, tin tức có đưa tin, em cũng có xem, chúng nó dị dạng, mà nếu có được sinh ra cũng chết yểu.”



Diệp Thiếu Dương nói: “Đó là bởi vì, Trâu chân chính có thể sinh ra Kỳ Lân, không phải là trâu nước phổ thông, mà là Quỳ Ngưu. Quỳ Ngưu là một trong Thập Đại Thần Thú thời thượng cổ. Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép, ngoại hình như trâu, chỉ mọc ra một cái chân… Kỳ thật những truyền thuyết này là thật hay là giả, ai cũng không biết, trước kia anh xem Hóa Xà là hư cấu, kết quả thật gặp một con…



Anh xem qua điển tịch, Kỳ Lân cũng được chia thành rất nhiều loại, nhưng tất cả Kỳ Lân đều không có cánh. Chỉ có một loại Kỳ Lân ngoại lệ, đó là Hỏa Kỳ Lân. Mà Hỏa Kỳ Lân chân chính, không phải là con toàn thân bốc hỏa như dân gian vẽ ra, mà trên thân Hỏa Kỳ Lân bình thường nhìn không thấy lửa, loại lửa lại nằm ngay trên đôi cánh nó, chính là Nam Minh Ly Hỏa Tu Di Sơn, một khi nổi giận, cánh vỗ, liền sẽ phát ra Nam Minh Ly Hỏa, toàn thân bốc cháy, không thể đỡ nổi.”



Nhuế Lãnh Ngọc nghe đến đó, nhíu mày, nói: “Trên đời này thật có Hỏa Kỳ Lân?”



“Không biết, Đạo gia bọn anh không giống Phật gia, có những vật hữu huyền, lục hợp bên ngoài tạm gác lại, những thứ đó trong điển tịch có, cho dù nó tồn tại, cũng không có khảo chứng, dù sao anh vẫn đang không tin. Những thứ trước kia nhìn thấy đều xem trong điển tịch.”



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Vậy anh nói cái này làm gì?”



“Nghe anh nói hết, trong điển tịch còn nói qua, người sau lưng có mọc Kỳ Lân, đều là người đại thần thông, chứ đừng nói là mọc Hỏa Kỳ Lân, căn cứ vào điển cố, con hàng này thân phận cao quý không tả nổi.”



Nhuế Lãnh Ngọc giận hắn nói: “Người ta tên là A Ngốc. Tuy nhiên có lẽ chỉ là trùng hợp, dân gian cũng có rất nhiều người phía sau xăm hình Kỳ Lân. Hồng Kông có Tam Hợp hội đại lão nghe nói có đủ loại hình xăm.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “A Ngốc ngươi đứng lên đi.”



A Ngốc ngoan ngoãn quay người.



Diệp Thiếu Dương nhìn hắn nói: “Chúng ta mới vừa nói, ngươi đều nghe được, ngươi có ý kiến gì không?”



A Ngốc lắc đầu: “Ta không nhớ gì cả, mấy câu các ngươi nói, ta hoàn toàn không hiểu.”



Diệp Thiếu Dương nói: “Một chút cũng không nhớ nổi? Vậy sao ngươi còn biết nói chuyện, nói tiếng phổ thông rất chuẩn nữa.”



A Ngốc nói: “Không biết.”



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Mất trí nhớ, chỉ là mất đi ký ức, đại não còn dùng được thì đương nhiên biết nói chuyện, anh có gặp người nào mất trí nhớ ngay cả lời cũng không nói nổi không?”



Diệp Thiếu Dương chưa thấy qua người mất trí nhớ, nhưng ngẫm lại mấy phim truyền hình điện ảnh người mất trí nhớ đều là biết nói chuyện, mà tư duy logic cũng rõ ràng, nghĩ thầm Nhuế Lãnh Ngọc đại khái nói không sai.



A Ngốc toàn thân đều ướt đẫm, Nhuế Lãnh Ngọc để y cầm một bộ quần áo khô rồi bảo y thay, nói xong mới nhớ tới đây là khách sạn, dứt khoát để y cởi quần áo ra, mặc áo choàng tắm của khách sạn.



Hai người chờ ở bên ngoài, một lát sau, A Ngốc thay đổi áo choàng tắm, nghe lời ngồi ở trên ghế sa lon.