Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1654 : Sa Mạc Sa Mạc (1)

Ngày đăng: 04:59 30/04/20


Làm xong tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương mới yên tâm lên giường, Qua Qua sợ hẳn truy hỏi bí mật, chuồn ra ngoài xem TV.



Nằm ở trên giường, Diệp Thiếu Dương vẫn đang nghĩ những điều Qua Qua vừa nói, rốt cuộc bí mật gì, biết rồi ngược lại sẽ làm mình có nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm tính mạng?



Qua Qua tự nhiên có thể sẽ không nói bậy, Diệp Thiếu Dương chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng nghĩ suông vô dụng, dứt khoát không đi nghĩ nữa.



Sau đó lại nghĩ đến Đạo Phong, không biết “Huyền Vũ” trong miệng hắn là cái quỷ gì, cũng là một chuyện không rõ ràng. Diệp Thiếu Dương miên man bất định, thật lâu mới ngủ.



Tào Vũ đặt vé máy bay là tám giờ hơn, bởi vậy Diệp Thiếu Dương bảy giờ đồng hồ đã rời giường, thời điểm đi ra ngoài rửa mặt, phát hiện Tứ Bảo thế mà ở trong phòng khách, cùng Qua Qua cùng nhau đang nhìn TV, kinh ngạc hỏi hắn là đến đây lúc nào.



“Vừa tới không bao lâu, Qua Qua mở cửa cho ta.” Tứ Bảo nói xong ngáp một cái, “Một đêm không ngủ, mệt chết tôi rồi.”



“Vì sao một đêm không ngủ?” Diệp Thiếu Dương chợt nhớ tới hắn tối hôm qua là hẹn với Vương Húc Văn, lập tức lộ ra nụ cười đáng khinh.



“Đại hòa thượng không tệ nha, rượu cũng uống, thịt cũng ăn, lúc này ngay cả sắc giới cũng phá rồi.”



Tứ Bảo trừng mắt nhìn hắn một cái, “Phá sắc giới cái rắm, tôi thật ra muốn, người ta không cho cơ hội.”



“Vậy cậu nói cậu một đêm không ngủ.”



“Nói chuyện phiếm nha, cô ấy muốn nghe tôi nói phật pháp, tôi liền lải nhải với cô ấy nửa đêm, về sau cô ấy nói muốn lên núi ngắm mặt trời mọc, tôi liền leo núi với cô ấy… Bằng không tôi có thể tới đây sớm như vậy?”




“Cái này không nói chắc được, lúc trước người của các ông, không phải là ở cứ điểm gặp tập kích sao.” Diệp Thiếu Dương nghĩ tới những người do cát hội tụ thành, cũng không biết là tà vật gì, nếu có cơ hội, mình thật sự muốn gặp mấy con, kiến thức một phen.



Ngồi máy bay không thể mở di động, Tào Vũ sợ bọn họ nhàm chán, cố ý đem theo mấy cuốn tạp chí《 địa lý quốc gia》, chia cho hai người xem, Tứ Bảo xuất phát từ thói quen nghề nghiệp phong thuỷ sư, xem rất có hứng thú, Diệp Thiếu Dương lại không được, ngủ gà ngủ gật, vừa lúc chỗ ngồi khoang hạng nhất cũng thoải mái, nằm một lát là ngủ. Đợi tới lúc bị đánh thức,5máy bay đã hạ cánh.



Từ máy bay đi ra, cảm giác nhiệt độ không khí so với Thạch Thành thấp hơn chút, nhưng dù sao còn chưa tới tháng mười, cũng không tính là lạnh. Phóng mắt nhìn lại, trời xanh mây trắng, tầm nhìn trống trải, nói rõ chất lượng không khí so với Thạch Thành tốt hơn nhiều.



Rời sân bay, Tào Vũ dẫn hai người lên một chiếc xe hơi màu đen, tài xế là một gã ba mươi mấy tuổi, cái gì cũng không hỏi, lập tức khởi động ô tô.



Ô tô xuyên qua huyện thành Đôn Hoàng, Diệp Thiếu Dương dọc đường nhìn xung quanh, phát hiện đại bộ phận kiến trúc không khác nhiều với nội địa, chỉ là có thêm rất nhiều phong cách kiến trúc Islam đỉnh nhọn, trên đường cũng có thể nhìn thấy mấy người Hồi giáo bọc khăn trùm đầu, nhưng càng nhiều vẫn là người nội địa đeo balo cùng máy chụp ảnh, đều là người mộ danh mà đến du lịch.



“Năm trước Đôn Hoàng không có nhiều du khách như vậy.” Tào Vũ nói, “Không biết các cậu4bình thường lên mạng chú ý không, trên mạng đều đang đồn đãi, vì bảo hộ văn vật, Mạc Cao Quật sẽ ở một năm sau đóng cửa cục bộ, rất nhiều người đều lo lắng về sau không có cơ hội ngắm nữa, cho nên đều muốn đến ngắm phong thái.”



Tứ Bảo kinh ngạc nói: “Thật hay giả?”



“Cái này tôi cũng không biết, dù sao không ở cùng ngành, tôi cũng không có khả năng đi thăm dò, nhưng trước mắt còn chưa nhận được thông báo.”



“Ồ, vậy chờ trở về tôi thật muốn đi chơi một chuyến, nhỡ đâu thực đóng, về sau không có cơ hội nữa.”



Diệp Thiếu Dương nhìn Tứ Bảo nói, chờ hắn xác định, không ngờ Tứ Bảo cười xấu hổ nói: “Tôi không đi cùng cậu, trừ phi cậu đem Lãnh Ngọc mang đến, bốn người chúng ta đi cùng, bằng không cậu làm bóng đèn mất mặt bao nhiêu, tôi đây là nghĩ cho cậu.”