Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1921 : Phương Sĩ Từ Phúc (1)

Ngày đăng: 05:03 30/04/20


Đạo Phong nhìn xa xa, đối với lời hắn nói coi như không nghe thấy. Hắn đã không muốn giải thích thêm.



Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dạng này của hắn, thở dài, nói: “Sư huynh, ta biết ngươi là quan tâm ta… Ngươi là người thân nhất của ta, Tiểu Ngọc cũng thế, ta thật sự không muốn để giữa các ngươi có cái gì mâu thuẫn, như vậy ta kẹp ở giữa, rất khó chịu…”



Đạo Phong thản nhiên nói: “Ta và cô ta không có mâu thuẫn, ai muốn giết ngươi, ta giết kẻ ấy, chỉ đơn giản như vậy.”



Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, “Không biết người vì sao có ý nghĩ này, nhưng Tiểu Ngọc giống với ngươi, cô ấy tuyệt đối không có khả năng muốn giết ta, tuyệt đối không có khả năng!”



Đạo Phong quay sang, nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ngươi thế nào cũng phải chết ở trong tay cô ta, mới có thể tin tưởng?”



“Nếu cô ấy thật sự giết ta, cho dù chết ở trong tay cô ấy, ta cũng không một câu oán hận!” Diệp Thiếu Dương bị ép ra câu này, “Tựa như ngươi, nếu ta chết ở trên tay ngươi, ta cũng không cầu oán hận! Nhưng người, còn có cô ấy, đều không có khả năng muốn gia hại ta, một điểm này ta có thể xác định, cho nên, chuyện này về sau đừng nhắc lại!”



Đạo Phong nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt không có biến hóa, ở sâu trong lòng lại thở dài một hơi, hắn đã hiểu một số sự tình, sau đó gật gật đầu, nói: “Vậy coi như ta sai rồi, chuyện này về sau không nói nữa.”



Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, Dương Cung Tử cũng giật mình, ngay cả đương sự Nhuế



Lãnh Ngọc cũng cảm thấy không thể tưởng tượng. Đạo Phong không ai bì nổi, thế mà cũng biết nhận sai…



Diệp Thiếu Dương biết đây không phải suy nghĩ thật lòng của gã, nhưng hắn hiểu sau lưng loại tỏ thái độ này của Đạo Phong, nếu trên thế giới này còn có một người có thể khiến Đạo Phong tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vậy cũng chỉ có mình…



Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Sư huynh, thật ra.”



“Ta nói rồi, việc này đừng nhắc lại!” Đạo Phong đột nhiên biến sắc, lớn tiếng quát.



Dương Cung Tử lập tức đi đến bên người Đạo Phong, lắc lắc đầu với Diệp Thiếu Dương, nói: “Hiểu lầm cởi bỏ thì tốt rồi, Thiếu Dương, chuyện này không cần nhắc lại.”
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc một lát, nói: “Ngươi là sợ thua sao?”



“Ta sẽ không thua, nhưng sự tình vô cùng có khả năng không riêng gì ước đấu đơn giản như vậy…” Đạo Phong ngừng ý niệm muốn chen vào nói của Diệp Thiếu Dương nói, “Lại nói, Đông Hoàng Chung là một pháp khí cực kỳ thần bí, ta nhất định phải giúp người lấy được.”



Nếu đây là một sự kiện cuối cùng ta có thể làm vì ngươi, ta nhất định giúp người làm được. Trong lòng Đạo Phong lặng lẽ nghĩ.



Dương Cung Tử cũng nói: “Thiếu Dương, cậu nắm chặt thời gian đi chùa Lan Nhược ngay tại Tinh Tú Hải, chúng tôi đi cùng cậu, sớm một chút kết thúc cái này, Đạo Phong cũng dễ toàn lực ứng phó quyết đấu.”.



Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Tôi cũng muốn, nhưng chuyện đêm nay cô cũng thấy rồi, tôi phải đem chuyện quỷ hút máu giải quyết, bằng không… Hai người giúp tôi một phen?”



“Đối thủ là ai, tên buổi tối ngày đó ta đối phó?” Đạo Phong hỏi.



“Đó là kẻ đứng thứ hai, bên trên còn có một boss, là vương tử quỷ hút máu, so với hắn còn lợi hại hơn.”



“Vương tử?



“Đúng, vương tử hoàng tộc nước Pháp trước kia, chuyện châu u, nói người không hiểu.”



Đạo Phong cười lạnh, “Ta ở lại nhân gian lâu hơn người, thứ người biết, ta có cái gì không biết?



“Ặc.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên phục hồi tinh thần lại, Đạo Phong mất tích cũng chỉ là chuyện mười năm qua, trước đó cũng nán lại ở nhân gian mấy chục năm, cũng không phải không nếm khói lửa nhân gian, có một số phương diện cũng rất gần gũi xã hội, mình lúc còn nhỏ xem phim, còn đều là bị hắn dẫn đi. Chỉ là hắn gần đây đi Quỷ Vực, cho người ta cảm giác giống như không có quan hệ gì với nhân gian nữa.



Đạo Phong nói: “Vương tử hoàng tộc nước Pháp phải không, thật ra cũng là đối thủ không tệ.”