Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2253 : Cả Đời Cúi Đầu Là Thầy Ta (2)

Ngày đăng: 05:07 30/04/20


Diệp Thiếu Dương nhận ra nó chính là đứa nhỏ ban ngày mình nhìn thấy đi theo bên người Phục Minh Tử, hẳn cũng là đệ tử Mao Sơn, tò mò địa đi qua, cậu nhóc đó tựa như chưa phát hiện hắn, vẫn đang nhìn suối nước ngây người, bộ dáng rất là si mê.



Diệp Thiếu Dương nhìn hồi lâu, thật sự tò mò, vì thế ho khan một tiếng, hỏi: “Em đang làm gì?”



“Ngắm nước.” Cậu nhóc không ngẩng đầu lên.



“Anh biết, hỏi em ngắm nước làm gì.”



“Em đang truy tìm nguồn gốc.”



“Truy tìm nguồn gốc?” Diệp Thiếu Dương không hiểu.



Cậu nhóc lúc này mới ngẩng đầu lên, như là đột nhiên phát hiện Diệp Thiếu Dương, nhíu mày nhìn chằm chằm hắn, nói: “Anh là người nào?”



Éc… Hàn huyên với mình vài câu, mới nhớ ra hỏi mình là ai, đứa nhỏ này, đúng thật là ngốc.



Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, cậu nhóc nhận ra hắn, nói: “Ồ, anh là người nọ ban ngày từng gặp.”



Diệp Thiếu Dương cách dòng suối nhỏ, ngồi xổm xuống ở trước mặt nó, nói: “Truy tìm nguồn gốc là cái gì?”



“Cách vật trí tri, anh chưa từng nghe nói sao?”



“Ặc… Hình như từng nghe nói từ này.” Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ, đối với từ này, hắn cũng chỉ từng nghe nói mà thôi, hình như là một thứ có liên quan cổ đại cùng nho gia, cụ thể là cái gì hắn quả thật không biết.



“Cách vật trí tri, là Chu thánh nhân từ trong kinh điển nho gia tổng kết ra một loại pháp tắc hiểu biết mọi sự vạn vật… Cái này nói tới thì xa xôi, nhưng ở giới pháp thuật, lại là một loại pháp môn nội tu, tương tự với minh tưởng, nhưng minh tưởng là tĩnh tọa cảm ngộ thiên địa vạn vật chung quanh, truy nguyên, lại là từ trong một phương sự vật cảm giác vạn vật biến hóa, do đó ngộ ra chỗ đạo…” Cậu nhóc trả lời rất thành thật.



Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng nghiêm trang của cậu nhóc này, thấy rất thú vị, đưa tay xoa xoa đầu nó, nói: “Sao anh không biết có truy nguyên loại pháp môn tu luyện này?”
“Em tên gì?”



“Em tục gia họ Tương, đạo hiệu là Thanh Vân Tử.”



Thanh Vân Tử!!!!



Diệp Thiếu Dương giống như bị sét đánh một phát, cả người run lên, ngã vật xuống đất.



Cậu nhóc nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Anh làm sao vậy?”



Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn nó, đột nhiên tỉnh táo lại, cũng bất chấp trên người bị ướt, trực tiếp từ trong dòng suối bò qua, nắm chặt lấy tay cậu nhóc, thất thanh nói: “Không thể nào, em thật là… Thanh Vân Tử?”



“Cái này… đương nhiên là em, em vì sao phải gạt anh!” Cậu nhóc rất khó hiểu, “Vị đại ca này, anh… Anh vì sao lội nước vậy, anh mau lên đây đi.”



Diệp Thiếu Dương trèo lên bờ, ngồi ở bên cạnh nó, mất hồn mất vía nhìn nó.



Thanh Vân Tử… Sư phụ của mình, ở lúc này năm 1922, đã xuất thế, nhìn qua mười mấy tuổi… Hắn ở trong đầu tính toán một phen, tính theo như vậy, sư phụ của mình, ở thời đại kia của mình, thật sự ngoài một trăm tuổi rồi, trước kia vẫn luôn cho rằng lão là chém gió, không ngờ… Lão thật sự một trăm tuổi.



Sư phụ…



Diệp Thiếu Dương nhìn cậu nhóc trước mặt, cẩn thận quan sát ngũ quan của nó, không nói thì thôi… thật sự có chút giống sư phụ mình.



“Thanh Vân Tử…” Diệp Thiếu Dương giật mình nghĩ tới tình huống sư phụ: nửa đầu cuộc đời không có tiếng tăm gì, tư chất ngu dốt, thời điểm bốn mươi tuổi, một lần ở bên đầm nước quan sát rùa cá tranh ăn, đột nhiên khai khiếu, ngộ ra thiên địa đại đạo, từ đó về sau, thực lực đột nhiên tăng mạnh, tuy luôn luôn bất cần đời, không thích nổi bật, nhưng thực lực chân thật của lão, tuyệt đối là có một không hai nhân gian, có thể sống mái với nhân gian đạo thần Vô Cực Thiên Sư, đó là chứng cứ rõ ràng…



Tất cả cái này đều ăn khớp như vậy, thì ra, sư phụ dựa vào là truy nguyên… Hơn nữa truy như vậy, truy đến bốn mươi tuổi, lão có thể đối mặt người khác nghi ngờ và hoài nghi đối với mình, kiên trì đến bốn mươi tuổi, mới đại triệt minh ngộ, chua xót cùng tịch mịch trong đó, không ai có thể biết, cũng hầu như không ai có thể kiên trì được.