Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2313 : Đại Yêu Gặp Rủi Ro (2)

Ngày đăng: 05:07 30/04/20


Bích Thanh nằm ở trên tảng đá, trên người chỉ đắp áo dài của mình, bên trên lộ ra hai vai, phía dưới… Hai đầu gối trở xuống, lộ ra hai ống chân cùng bàn chân trắng như tuyết, mặc kệ vẻ mặt xấu hổ và giận dữ như thế nào, bộ dạng này nhìn qua, đều tự mang một loại khí tức điềm đạm đáng yêu, ít nhất Diệp Thiếu Dương là cảm giác như vậy.



“Ngươi bảo ta giúp người lấy ra xá lợi tử, có lợi gì?”



“Ta có thể không giết ngươi.”



“Móa! Ngươi thật sự có thể mở mồm được sao.” Diệp Thiếu Dương phản ứng rất lớn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ngươi phải làm rõ, hiện tại là người bị thương, ta muốn giết ngươi cũng chỉ là chuyện một tay, người lại còn nói ra loại lời này…”



“Vậy ngươi cứ giết ta, bằng không ta nếu khôi phục, tất nhiên giết người, trừ phi người đáp ứng cứu ta.”



“Ngươi đây là logic gì vậy, được rồi được rồi, ai bảo ta là người tốt chứ, nhưng bảo ta cứu người cũng được, người trả lời ta một vấn đề, người đã thân như vậy với Lý Hạo Nhiên, người nhất định cũng biết hắn là từ tương lai mà đến chứ?”



Bích Thanh nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”



“Ồ, người đã biết, vậy ta muốn hỏi người một chút, người quen biết Tô Mạt không, chính là sự



muội của Lý Hạo Nhiên ở thời đại kia của ta, ta hình như từng nói với người, hai người các ngươi



bộ dạng giống nhau như đúc.” Bích Thanh trầm ngâm một phen, nói: “Cô ấy là một luồng thần niệm của ta, theo sự huynh ta cùng nhau dấn thân vào luân hồi, ở bên cạnh hầu hạ hắn, bản tôn ta luôn luôn ở trong cổ mộ kia tu hành.”



Thì ra là thế, trách không được Tô Mạt bề ngoài giống cô ta như đúc, thì ra chỉ là một luồng thần niệm của cô ta…



Trong lòng Diệp Thiếu Dương không khỏi có chút thổn thức, nói: “Vậy lúc ta ở trong cổ mộ hỏi ngươi, ngươi nói không biết.”




“Oh my god…” Tứ Bảo giật mình che miệng, “Son dưỡng mặt hàng này, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm mà, ngay cả nữ yêu cũng không buông tha, còn to gan lớn mật như vậy.”



“Cái gì thế, ta xem chút!” Bánh Bao muốn thò đầu qua, bị Tứ Bảo mạnh mẽ tóm chặt, đi trở về vài bước, tránh ở trong bụi cỏ. “Chúng ta đừng đi qua, hỏng việc tốt của người ta. Móa nó, son dưỡng tên gia súc này…”



Một màn hương diễm này, khiến Tứ Bảo cũng có chút hỗn độn, đè Bánh Bao, nhưng tiểu tử này cái gì cũng chưa nhìn thấy thấy Tứ Bảo thần bí như vậy, càng thêm muốn nhìn một chút chuyện là thế nào, ồn ào mãi.



“Các người ở đó làm gì thế, qua đây đi.” Diệp Thiếu Dương nghe thấy động tĩnh, đầu cũng không ngẩng lên nói một câu.



“Không không không, cậu cứ làm việc trước, chúng tôi chờ.” Tứ Bảo ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ.



Diệp Thiếu Dương cũng không để ý đến hắn, vận chuyển cương khí, áp chế linh lực của xá lợi tử, đem nó từ trong cơ thể Bích Thanh lấy ra.



“A..” Bích Thanh thở phào một cái.



“Ra rồi, hiện tại cảm giác thoải mái rồi chứ.”



Bích Thanh hít sâu một hơi, trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt có chút phức tạp, nói: “Người đi ra trước, ta điều tức một phen.”



“Ừm.” Diệp Thiếu Dương cũng sợ cô ta xấu hổ, xoay người rời khỏi, đi qua tìm Tứ Bảo.



“Xong việc rồi?” Tứ Bảo thấy Diệp Thiếu Dương đi tới, mặt cười gian hỏi.