Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2314 : Giao Dịch (1)

Ngày đăng: 05:07 30/04/20


“Xong cái em gái cậu, biết cậu sẽ bậy bạ!” Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.



“Không thể cấm tôi không nghĩ linh tinh nha, vừa rồi hình ảnh đó.”



Diệp Thiếu Dương gõ ở trên đầu hắn một cái, đem chuyện vừa xảy ra nói một lần, Tứ Bảo nghe xong, chợt sinh cảm khái, “Cậu nói, chúng ta cùng nhau xuống núi, vì sao tôi không gặp phải chuyện tốt như vậy chứ?



“Tôi phải nói cho Vương Húc Văn nhà cậu.”



Nhắc tới Vương Húc Văn, Tứ Bảo lập tức trầm mặc, sau đó cười khổ nói: “Cậu đi nói đi. Tôi trái lại mong chờ cậu đi nói.”



Diệp Thiếu Dương thấy hắn vẻ mặt không đúng, hỏi: “Mấy cái ý tứ?”



“Cậu muốn đi cáo trạng, vậy thì về thời đại của chúng ta, cậu có thể trở về nói rõ tôi cũng có thể trở về. Chỉ cần có thể trở về, đừng nói cáo trạng, cậu dù làm gì tôi cũng đồng ý.”.



Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng có chút tự vị không phải đặt một tay lên trên vai



hắn, nói: “Xin lỗi, liên lụy các cậu rồi.” Xuyên việt đến thời đại này, nói tới tất cả đều là vì mình, Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ nói ra đều là bị mình hại.



Tứ Bảo đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Lời xin lỗi, cả đời này cậu cũng không cần nói ra, trừ phi ngày nào đó cậu không đem tôi coi là huynh đệ nữa.”



Diệp Thiếu Dương cười ha ha.



“Vậy thôi thay lời khác, mấy người chúng ta, nhất định sẽ giết trở về!”



“Vậy còn giống tiếng người.Tứ Bảo cũng xoa đầu cười lên, nghĩ nghĩ nói, “Cậu cũng không cần tự trách, rất tốt, tiểu biệt thắng tân hôn nha, vừa lúc coi như là khảo nghiệm cảm tình trước đó của tôi với cô ấy…”



Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy một chút, “Hai chữ cảm tình từ miệng cậu gã hòa thượng này nói ra, thật sự là quái dị.”
Bích Thanh từ trong bồn tắm đứng lên, nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi khinh bạc ta, chẳng phải là đáng chết!”



“Ta khinh bạc người như thế nào?”



“Thừa dịp ta nhận định đùa giỡn, rình coi ta, không tính là khinh bạc.”



“Đó là người muốn cho ta xem phải không.”



“Cái gì!” Bích Thanh giận dữ.



Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ thân thể của cô ta, nói: “Ngươi quần áo cũng không mặc, ta dù không muốn nhìn cũng khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy nha!”



Bích Thanh cúi đầu nhìn chính mình, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, trong tình thế cấp bách lại đã quên cái này… Tay trái nắm hờ, hướng trong bồn tắm nhấc lên, lá sen bay lên, hóa thành một bộ váy dài, trực tiếp mặc ở trên người.



Bích Thanh hai tay nắm hờ, một luồng thanh khí hình thành ở lòng bàn tay, hóa thành một thanh kiếm sắc bén, chỉ hướng mi tâm Diệp Thiếu Dương.



“Ta muốn giết ngươi!” Bích Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.



“Ặc. Vậy ngươi động thủ đi.”



“Ngươi… Không đánh trả?” Bích Thanh có chút bất ngờ.



“Ngươi động thủ ta đánh trả sau không muộn, ta xác định người còn chưa khôi phục trạng thái toàn thịnh, người hiện tại, không giết nổi ta. Lại nói, ngươi nếu thật muốn giết ta, trực tiếp động thủ, chó sủa không cắn người, người ngoài miệng luôn nói như vậy, thật ra chỉ là cho hả giận, người sẽ không động thủ.”



“Ngươi mắng ta là chó!” Bích Thanh đột nhiên biến sắc, thanh kiếm sắc trong tay hướng mi tâm Diệp Thiếu Dương đâm đến.