Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 260 : Huyền Không Quan

Ngày đăng: 04:42 30/04/20


Dịch giả: Tang Diệp



Tiểu Mã vuốt mũi: "Vừa có nữa tiểu đồng tử vừa có thi du, thảo nào thối thế. Mà gà là loại gì?" 



Lão Quách thấy hắn làm việc cũng mệt, vì vậy bèn giải thích:



"Nộ kê tinh là gà trống, toàn thân đen. máu của gà, nhất là máu ở mào có thể áp chế quỷ yêu. 



Tiểu Mã đếm ngón tay tính: "Còn có máu vó lừa đen, máu mắt chó đen gì đấy đều là máu của loài có linh tính. Nhưng tôi không biết máu heo đen thì có gì đặc biệt? Heo đần thối cơ mà".



"Vạn vật đều có khắc tinh, mũi heo đối với yêu khí cực kỳ mẫn cảm. Ở nông thôn nuôi thả heo, chúng đều có thể tìm ra ổ rắn làm thức ăn." Lão Quách nói xong, từ trong ba lô lấy ra một con lăn sơn tường, giữ lấy phần tay cầm rồi chấm đầu con lăn vào trong bình. Từ vị trí cuối cùng vừa hoàn thành, lăn máu lên vải đay thô.



Diệp Thiếu Dương mở một cái bình khác được lão Quách đưa tới, lấy hồng tiêu đổ vào đấu mực (*) có chỉ đỏ. Sau đó lấy ra một cái khẩu trang chống bụi đeo lên mặt.



Tiểu Mã thấy vậy bất động: "Thứ này cũng có thể bắt quỷ?" 



"Tôi sợ thối!" Diệp Thiếu Dương trừng mắt, dùng đấu mực có chỉ đỏ vẩy hồng tiêu phía sau những nơi lão Quách đã bôi máu thú.



Bận bịu một hồi, Diệp Thiếu Dương giao đấu mực cho Tiểu Mã bảo hắn làm tiếp. Còn mình khiêng một cái ba lô đầy tiền và đậu đồng, vung một đường tại các nơi đã được rải hồng tiêu trên vải đay thô. lão Quách cũng đổi cho Đằng Vĩnh Thanh bôi máu, lấy mấy trăm cái phù trước đây Diệp Thiếu Dương vẽ, dán trên các điểm của cửu tinh. Bốn người đều vất vả thêm hai giờ, sau đó trở lại khoảng đất trống nghỉ ngơi. 



Diệp Thiếu Dương lấy ra cái bình nhỏ chứa kim phấn trộn bí ngân phấn lão Quách đưa trước đây, mở ra rồi vẽ ba cái thần phù. Sau đó ở phía đối diện tinh điểm cuối cùng vẽ một cái bát quái bằng chu sa, dán thần phù lên phía trên, cuối cùng thở phào một cái: 



"Tốt rồi".
Diệp Thiếu Dương đạp một cước vào hắn "Cô ấy là quỷ, tôi là người, tôi lấy nàng?"



Tiểu Mã xoa xoa chỗ bị ăn cước, nói: "Thì sao? Đừng có phân biệt chủng tộc." 



Diệp Thiếu Dương lại đạp hắn một cước, nói với lão Quách: "Kể cả là vợ chồng cũng không có khả năng mọi lúc đều ở cùng nhau, thiên kiếp cũng không tuân theo quy luật. Cho nên, đệ chỉ có thể đưa nàng tới Huyền Không Quan thử một lần."



Lão Quách lái xe chậm lại, nói: "Theo đệ nói vậy thì có thể thử xem, nhưng nghe nói quan chủ Huyền Không Quan là nhất mạch Trương Thiên Sư, lịch đại quan chủ đều được phong bài vị thái thượng, lại cao ngạo vô cùng, không để ý tới các đạo sỹ thông thường." 



Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: "Không được thì đánh, đánh cho hắn phải phục thì làm sao phản đối được." 



Lão Quách méo miệng: "Tiểu sư đệ, huynh biết đệ trâu bò. Nhưng người ta là bài vị thái thượng, đánh lại thế nào?" 



Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: "Cứ đánh thử mới biết".



Lão Quách trong lòng khẽ động, nghĩ qua nghĩ lại. Có lẽ... sư đệ cũng không nói lung tung thật.



Tiểu Mã hưng phấn vỗ vai Diệp Thiếu Dương một cái: "Tôi nghĩ cậu chỉ là theo nguyên tắc mới không cho Tiểu Tuệ lưu lại, hóa ra là lo cho an toàn của cô ấy. Tiểu Diệp Tử, tôi trách oan cậu rồi!" Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng.



Khi bọn Diệp Thiếu Dương tới khách sạn, Chu Tĩnh Như cùng Tiểu Tuệ đều ở cùng một phòng. Tiểu Tuệ đang nâng một chén trà, ngồi yên lặng ở một góc ghế sô pha. Thấy Diệp Thiếu Dương đến, ngẩng đầu mỉm cười với hắn.



(*):đấu mực: một dụng cụ để vẩy mực theo đường thẳng của thợ mộc. Tương truyền được Lỗ Ban sáng chế