Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 317 : Búp bê tà linh

Ngày đăng: 04:43 30/04/20


Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng không phải là do tôi làm, làm sao tôi biết được.”



Tiểu Mã hỏi: “Vậy cái thứ bên trong bọc da người này là gì vậy?”



Diệp Thiếu Dương lấy ra Mao Sơn diệt linh đinh, muốn mở cái bọc da đó ra xem thử, bỗng nhiên nhớ ra đây là hành động bí mật nên nhất thời

không nên phá hỏng thì tốt hơn.



Thế là bảo Tiểu Mã lấy di động chụp hình để lưu lại chứng cứ. Sau đó

thuận theo hai bên giá leo lên trên, quả nhiên phía trên không có bọc da người.



Diệp Thiếu Dương cuối người nhìn một chặp, sờ sờ,quả nhiên đúng với

dự đoán. Trong đầu suy nghĩ một hồi, đã suy ra được chân tướng.



”Đây là cây hòe gỗ thô” Diệp Thiếu Dương từ giá hàng nhảy xuống, nhìn quanh trái phải, gần đó còn có vài cái giá gỗ giống vậy, hít sâu một

hơi rồi nói: “Thật không thể ngờ đây là căn phòng để gia công Cổ Mạn

Đồng.”



Gọi Tiểu Mã đem một cây nến khác nữa đến để nhìn rõ hơn, kết quả ngay cả một chút động tĩnh cũng không có. Nhận thấy có điều gì đó không

đúng, quay đầu lại nhìn.



Trang Vũ Ninh sắc mặt trắng bệch, hai tay che mặt, đôi mắt trợn tròn đầy sự sợ hãi nhìn về phía sau lưng mình.



Tiểu Mã cũng không khá hơn là mấy, miệng há ra, sững sờ đưa tay ra

run rẩy về phía hướng đối diện. Diệp Thiếu Dương đột ngột quay đầu lại,

một con búp bê mặc váy sợi bông, tóc màu vàng kim đang từ một bộ giá gỗ

nhỏ phía sau đi tới. Bởi vì xương khớp toàn thân không thể cử động tự

nhiên nên tư thể đi của nó rất vụng về, lung la lung lay, duỗi thẳng hai tay trông giống như một cương thi.



Dưới ánh sáng đang lay động của cây nến, sắc mặt của búp bê vàng nghệ giống như được quét một lớp dầu lên trên, đôi mắt to nhưng không có

tròng mắt mà tràn đầy trong đó là thứ chất lỏng màu xanh.



Nó nhoẻn cười, ngũ quan vốn dĩ rất dễ thương, nhưng khi nhìn thấy con búp bê đang từ từ tiến gần từng chút một đến chỗ mình, trong lòng ba

người không hề cảm thấy nó dễ thương chút nào. Trái lại, vẻ bề ngoài dễ


Mắt thấy luồn khí này sắp bị Tiểu Mã hút vào, một tấm gương đồng bỗng nhiên xuất hiện chen vào khoảng không chính giữa miệng của hai người.

Luồn khí được phun ra trên tấm gương, lập tức tạo nên một tầng sương.

Con búp bê đột nhiên quay đầu, thuận theo hướng gương đồng nắm lấy bàn

tay kia. Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, hai chân nhún một cái nhảy lên đầu

vai Diệp Thiếu Dương, mở miệng, lại muốn làm theo cách cũ, hà hơi vào

hắn.



Diệp Thiếu Dương giơ tay lên, nhét đậu đồng vào trong miệng nó đem

lưỡng đạo Linh Phù giao nhau dán lên miệng nó, niệm chú: “”Thái Thượng

Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên bẩm thần uy, Tát Đậu Thành Binh!”



Lần hành động này chưa đầy vài giây đã xong, búp bê thân là tà linh,

tốc độ phản ứng cũng hơi chậm một nhịp. Chờ nó phục hồi tinh thần lại,

thời điểm nó đưa hai tay ra kéo linh phù Diệp Thiếu Dương đã niệm xong

phù chú, nhìn nó cười, phun ra một chữ: “Phá!”



Trong cái miệng bị phong ấn của con búp bê phát ra một chuỗi âm thanh răn rắc, một luồn khói trắng từ khe hỡ hai tấm lương phù dần dần thoát

ra.



”Chết chưa?” Tiểu Mã nhìn con búp bê đã rất lâu không động đậy, lấy

can đảm bước tới, dùng chân đá đá vào mình con búp bê, chột dạ nhìn Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Vẫn là cậu lợi hại a, trong nháy mắt mà tiểu quỷ đã hồn phi phách tán”



”Bớt nịnh hót!” Diệp Thiếu Dương tức giận nhìn hắn. “Rốt cuộc cậu đã làm gì hả, có phải là do cậu đánh rắm không?”



”Lúc đó căng thẳng quá nên nhất thời không kiềm chế nỗi, cái đó...đánh rắm cũng không được sao?”



”Phí lời, rắm cũng là khí, chứa trong đó dương khí của cậu. Tôi để

cho cậu ngậm Tích cốc hoàn chính là để loại trừ dương khí. Đánh rắm cũng giống như là nói chuyện thôi”



”Ai nói” Tiểu Mã khó chịu lẩm bẩm “Cậu không chịu nói sớm, nói sớm thì tôi đã lấy một viên nhét vào đít rồi..”