Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 318 : Thi thể sống lại
Ngày đăng: 04:43 30/04/20
Diệp Thiếu Dương đá một cước vào mông hắn: “Có phụ nữ ở đây, cậu nói hàm hồ gì vậy chứ?”
Tiểu Mã như bị sét đánh nhất thời hóa đá, gương mặt trong nháy mắt
biến thành đỏ bừng. Vừa rồi quá xuất thần, lại quên mất nữ thần của mình Trang Vũ Ninh đang ở bên cạnh.
Hận không thể đập đầu chết trên người con búp bê.
Cũng may là Trang Vũ Ninh bị sự việc trước đó làm cho sợ hãi, vốn dĩ
chẳng quan tâm đến những lời xàm xí của Tiểu Mã. Tiến đến cạnh Diệp
Thiếu Dương, cuối đầu nhìn xuống con búp bê, khiếp đảm nói: “Một con búp bê, làm sao có thể biến thành quỷ chứ?”
”Nó là tà linh, không phải quỷ“. Diệp Thiếu Dương nói
”Có nghĩa là gì?”
”Một hai câu cũng không thể nói rõ, khi về tôi sẽ từ từ nói với cô
sau.” Diệp Thiếu Dương cuối đầu liếc nhìn búp bê. Lập tức lại giận không chỗ phát tiết, hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Mã.
”Cẩn thận một buổi tối, toàn bộ bị cái rắm của cậu làm hỏng tất cả.
Đợi ngày mai khi Hồ Uy vào đây phát hiện con tà linh giữ cửa chết tại
đây, nhất định sẽ biết đã có người đến.”
Tiểu Mã bối rối gãi đầu: “Vậy thì làm sao chứ? Hắn cũng không biết là do chúng ta làm”
”Ông ta nhất định biết là do tôi làm, có điều trọng điểm không phải
cái này. Ông ta biết có người đến đây, nhất định sẽ đem tất cả đồ đạc
dời đi, sau này muốn vào đây sẽ không dễ dàng nữa.”
Diệp Thiếu Dương thở dài “Chúng ta chỉ có thời gian buổi tối nay thôi, tranh thủ nắm rõ ngọn ngành đi”
Nói xong, từ dưới đất nhặt lên một ngọn nến, đi qua vài cái giá gỗ
hướng về phía góc. Diệp Thiếu Dương có thể cảm nhận thấy hướng này có
một luồn không có mùi máu.
Tiểu Mã nhân lúc không có Trang Vũ Ninh ở đây, thấp giọng nói với
Diệp Thiếu Dương: “Mông của tôi không biết bị con tà linh làm gì rồi,
đau lắm, cậu có thể nào xem dùm tôi chút được không, rốt cuộc là làm
tới một góc nhà khác, kết quả lại chứng kiến một màn máu tanh hơn: Ba cổ thi thể, nằm chỉnh tề thành một hàng dưới mặt đất, hai nam một nữ đều
là áo rách quần manh. Có thể nhìn thấy một vết thương thẳng tắp từ phía
dưới cổ cho đến bụng.
Giống như phơi cá mặn vào mùa đông, ba người bị mổ bụng, bên trong trống không không có gì cả.
Tiểu Mã cũng không nhịn được nữa, ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu nôn ọe.
Cảm giác của Diệp Thiếu Dương cũng không được tốt, đối với hắn mà nói thì việc nhìn thấy yêu ma quỷ quái còn tốt hơn là nhìn thấy người như
vậy. Nhưng đối với cảnh tượng đáng sợ trước mặt vẫn cảm thấy giật mình,
hít một hơi thật sâu, nói: “Tiểu Mã, chụp hình, gửi cho Tạ Vũ Tình”
Tiểu Mã ói xong, sau một hồi mới đi sang đó, bật đèn flash lên chụp
vài tấm hình, nhanh chóng lui về một bên, không dám nhìn lâu, lẩm bẩm
nói: “Cái quái gì, thật sự không thể ngờ cái tên Hồ Uy này lại là tên
sát nhân biến thái đến vậy”
”Không nhất thiết phải là hắn giết, có thể là hắn trộm đến”。Diệp
Thiếu Dương quay đầu nhìn thấy trên mặt đất bên cạnh có chất đống một số món đồ, đi tới đó, tùy tiện nắm một bộ, xem xét một tí rồi gật đầu nói:
”Tôi không nói sai chứ, những thứ này đều là áo liệm, có thể là của
những thi thể này. Nếu như giết người đương nhiên là không cần thiết
thay áo liệm. Có thể nói rằng những người này được mai táng bình thường, bị người khác trộm đến đây.”
Thở dài một hơi, Diệp Thiếu Dương trở lại bên cạnh Tiểu Mã, Tiểu Mã
nhìn về phía sau lưng Diệp Thiếu Dương, đột nhiên mặt đột ngột biến sắc, liên tục lui về phía sau, kinh hãi kêu lên: “Tiểu Diệp Tử!”
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu, lập tức chứng kiến một cảnh tượng
hết sức kinh hãi: Ba bộ thi thể bị mổ bụng đang từ dưới mặt đất bò lên,
đầu nghiêng qua một bên, đung đưa giống như một con bù nhìn đang tiến
đến.
”Đệt...” Cái cảnh tượng này, đến Diệp Thiếu Dương cũng bị kích động
không nhẹ. Vốn dĩ không hề muốn tiếp xúc với chúng một tí nào, lấy ra
ống mực, đi về phía trước.