Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 319 : Bạch y nhân thần bí

Ngày đăng: 04:43 30/04/20


Từ phía bên cạnh ba bộ thi thể đi qua, ống mực vừa

nhấc lên, Diệp Thiếu Dương lấy hồng tuyến quấn quanh cánh tay của một bộ thi thể, tránh được sự công kích chậm rãi của bọn chúng, bước nhanh hai bước hướng về phía bên phải kéo ba bộ thi thể thành một tụm tại chính

giữa.



Ba bộ thi ngay lập tức xoay thân một cách vụng về, nhưng Diệp Thiếu

Dương đã chạy về phía bên khác hướng ngược lại trước mặt bọn chúng, kéo

dây đỏ sang, sau đó chạy quay lại. Một sợi dây đỏ, lại cứ quấn qua lại

trên thân thể của ba bộ thi làm cho bọn chúng túm chặt lại một chỗ.



Sau đó, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng vẽ được ba đạo linh phù, phân

biệt dán lên từng ót của mỗi cổ thi, niệm một lần chú ngữ, ba bộ thi

đồng loạt phát ra một ngọn lửa màu xanh, vùng vẫy giãy chết một trận ngã xuống mặt đất không lâu sau bị đốt thành ba mẫu tro.



Diệp Thiếu Dương khạc ra hơi, quay đầu lại trừng Tiểu Mã một cái, “Đều tại cái rắm của cậu!”



”Tại sao cậu lại còn nhắc đến chuyện này, cậu còn nói tới bao giờ nữa!” Tiểu Mã cũng tức giận.



”Tại sao không nhắc chứ, cương thi chỉ cần ngửi thấy mùi dương khí

mới thức dậy, cái rắm của cậu chính là nguồn khí sống duy nhất tại cái

chỗ này!”



Tiểu Mã gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Cái rắm của tôi đánh thức nhiều yêu quỷ cương thi đến thế, như vậy cũng đủ trâu bò rồi”



Diệp Thiếu Dương men theo chân tường, ở trong phòng đi dạo một vòng,

phát hiện ra không ít pháp dược và một số vũ khí kì quái tự chế tạo,

nghi ngờ là dùng để gia công Cổ Mạn Đồng.



Màu sắc từng cái có nhạt có đậm, ngoại hình cũng không giống nhau.



Diệp Thiếu Dương gọi Trang Vũ Ninh đến, xem hết một lượt, cái đó

không phải là con búp bê mà Trang Vũ Ninh làm mất. Thế là cậu ấy dùng

cương khí cảm giác một hồi, phát hiện bên trong đều không có tiểu quỷ,

cũng không có vết tích của quỷ hồn.



”Cái này đều là tượng gỗ mới làm, vẫn chưa để cho tiểu quỷ nhập vào

nên không phải là Cổ Mạn Đồng thật sự“. Diệp Thiếu Dương thuận tay cầm


Trước ánh sáng mạnh của đèn pin, hắn không trốn tránh như Hồ Uy mà trái lại một cái chớp mắt cũng không có.



Tạ Vũ Tình đột nhiên chú ý thấy, trong mắt của hắn dường như không có con ngươi trong lòng liền có chút sợ hãi. Vẫn còn muốn nhìn rõ thêm

chút nữa nhưng bạch y nhân thoáng chớp cuối đầu, kéo vành nón xuống vài

phân che đi một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi môi đang vểnh nhẹ.



”Tạ đội trưởng...” Kỳ Thần ở phía sau kéo kéo nhẹ áo của Tạ Vũ Tình



Tạ Vũ Tình hồi hồn trở lại, giơ thẻ cảnh sát ra trước mặt Hồ Uy, nói“Chúng tôi là đội cảnh sát thành phố. Nửa đêm nửa hôm các ông đến đây

làm gì?”



Hồ Uy nhíu mày một cái, nói “Nơi này không được phép đi sao?” giọng điệu rất trầm thấp.



”Không phải không được đi...là như thế này, chúng tôi ở đây đang

thiết lập một đội bắt giữ nghi phạm, nếu như không có gì cần thiết thì

xin mời hai vị tránh đi một chút. À đúng rồi, mời hai vị xuất trình giấy chứng minh nhân dân.”



Hồ Uy quay đầu liếc nhìn gã Bạch y nhân, hắn ta nhẹ nhàng lắc đầu.



”Vậy chúng tôi sẽ tránh đi một chút, chứng minh nhân dân không mang

theo.” Hồ Uy nói xong liền cùng với tên Bạch y nhân quay người đi về

hướng con phố.



”Wei, chứng minh nhân dân của các người đâu!” Kỳ Thần vẫn muốn đuổi

theo nhưng bị Tạ Vũ Tình ngăn lại, cô có một loại cảm giác rằng hai

người đó rất nguy hiểm. Nếu như đã đuổi được bọn họ đi thì xem như đã

đạt được mục đích rồi thì cũng không nên được voi đòi tiên. Từ xa nhìn

lại, gã Bạch y nhân kia lúc di chuyển hai vai không hề động đậy...trông

giốc như là đang bay vậy.



Tạ Vũ Tình hướng mắt trông xuống, nhìn thấy vạt áo của gã Bạch y lúc

đó bọn họ đã đi rất xa rồi, nhìn cũng không rõ nữa. Tạ Vũ Tình có cảm

giác mãnh liệt rằng gã Bạch y nhân ấy không có chân.