Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 452 : Huyết địa long

Ngày đăng: 04:45 30/04/20


Nghĩ đến đây là mùi thịt người, cả ba đều cảm thấy ghê tởm, lui qua một bên, ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt tập trung nhìn chằm chằm vào cái chén.



Diệp Thiếu Dương tuy sử dụng cách này, nhưng bản thân hắn cũng không chắc là có hiệu quả hay không Mùi máu tươi quả nhiên đã dụ tới một con giun, nó từ trong khe nứt gần đó chui ra, bò đến cái chén.



Lúc này âm hỏa đã tắt, ba người mở to mắt, tò mò nhìn, không biết con giun này sẽ ăn miếng thịt như thế nào đây.



Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt to của con giun đảo qua đảo lại, giống như mắt người, ngúc ngoắc cái thân, bò đến chỗ miếng thịt.



Ba người giật mình phát hiện, nó mở miệng ra, bên trong có một đôi nanh rất nhỏ, tương đối giống với côn trùng, cắm vào miếng thịt, chậm rãi nhấm nháp.



Lúc này, lại có một con giun nữa bò tới cái chén.



Diệp Thiếu Dương thấy thế, bước nhanh đến, dùng một tấm vải đỏ, chùm ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng nhấc chén lên, ngẩng đầu hướng phía hai người Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh cười cười nói, “Đại công cáo thành.”



Ai ngờ hai người đó đang trân trân nhìn ra phía sau hắn, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.



Diệp Thiếu Dương giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một vật, đang từ chân tường chậm rãi bò đến, là một con mèo đen! Một đôi mắt đỏ ngầu như máu, ánh mắt lộ ra vẻ ma quái, đang nhìn chằm chằm vào hắn.



Là con quái miêu Ngô lão thái nuôi! Diệp Thiếu Dương lập tức đoán được, có lẽ nó đã bị mùi máu tươi thu hút.



Con quái miêu này có ăn thịt người hay không thì không biết nhưng khẳng định khứu giác của nó nhạy cảm hơn so với con người rất nhiều.



Nó bò đến cách hắn mấy mét rồi dừng lại, cong người lên, làm ra tư thế chuẩn bị tấn công.



“Nghoeo……”



Quái miêu nhếch môi, kêu lên một tiếng giống như tiếng trẻ con khóc, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy, hai hàm răng của nó cũng là màu đen, bóng loáng sắc lạnh, bộ dáng nhếch môi của nó giống như đang cười, đem đến cho người ta một loại cảm giác không rét mà run.



Trong miệng quái miêu lấp ló một vật, khẳng định không phải là lưỡi, mà trông như một con sâu xanh biếc mập mạp, đầu của nó nhẹ nhàng lay động, ngoe nguẩy giống như một con rắn nhỏ, làm cho vẻ ngoài của nó thêm phần quái dị.




“Chúng nó giống như không muốn qua bên này,”



Diệp Thiếu Dương nói, “Mặc kệ bọn chúng, đi thôi.”



Ba người một mạch đi vào trong thôn.



Diệp Tiểu Manh tỏ ý có thể qua nhà nàng, cùng nhau nghiên cứu con giun vừa bắt được.



“Cái này.....có tiện không?”



Diệp Thiếu Dương chần chờ nói.



“Không có gì, cha mẹ ta hôm nay đi huyện thành thăm người thân, trong nhà không có ai.”



Nhà Diệp Tiểu Manh ở giữa thôn, là một biệt thư ba tầng trông rất hoành tráng.



Sau khi vào nhà, Diệp Tiểu Manh dẫn hai người lên thẳng phòng ngủ của mình.



Giống như phòng của các cô nương khác, cách trang trí trong phòng Diệp Tiểu Manh cùng vật dụng đều lộ ra vẻ dễ thương, bục cửa sổ còn bày rất nhiều búp bê vải, có điều khắp nơi quần áo quăng lung tung, còn có mấy cái nội y…… Diệp Tiểu Manh đỏ mặt đem nội y nhét vội xuống phía dưới quần áo, lúng túng nói: “Trong phòng hơi bừa bộn, ta mới về nhà không lâu, chưa có thời gian dọn dẹp”



Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, trên tường, treo rất nhiều tấm hình của các nhân vật hoạt hình mâng, còn có mấy minh tinh, tất cả đều là soái ca mỹ nữ, Diệp Thiếu Dương chẳng hề hứng thú.



Đột nhiên, hắn dừng lại ở một tấm tấm hình, thấy được một gương mặt quen thuộc, là Trang Vũ Ninh.



Quần áo mặc rất thời thượng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười duyên dáng.



Nhìn thấy nàng ở đây, Diệp Thiếu Dương bất chợt trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ.