Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 561 : Cái xác không hồn (Hành thi)

Ngày đăng: 04:46 30/04/20


Người phụ nữ vừa xuống liền chạy, vừa ra khỏi sân viện, đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc gọi tên mình từ phía sau, quay đầu nhìn lại, trong bóng đêm, có bóng người sát trên mặt đất, đang bò về phía mình.



Nàng biết đó chính là người chồng đã chết của mình, lo lắng hắn sẽ luôn đuổi theo mình, nên cầu xin Diệp Thiếu Dương giúp đỡ.



Nàng vừa dứt lời, không ít người bắt đầu nhao nhao lên tiếng, không phải vì người thân đã chết không lâu trở về, mà vì trong nhà có người mất tích…… Diệp Thiếu Dương đành trấn an mọi người, đúng lúc này, Diệp Tiểu Manh đi tới, liền giao bọn họ lại cho hai cha con cô, còn mình thì đi qua một bên, gọi mấy người Tiểu Mã lại, nói: “Xem ra ngoài tử khí, trong thôn đã xảy ra không ít chuyện quái dị, Tiểu Mã, Quách sư huynh, hai người ở lại đây, trấn an mọi người, nói cho họ biết, không được đến gần tử khí, mấy người còn lại cùng ta vào thôn xem thử ra sao.”



Nói xong, tìm người mang tới mấy cái đèn pin, đưa Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư, Tứ Bảo với Nhạc Hằng mỗi người một cái, sau đó cùng nhau xông vào giữa tử khí.



Cả bốn người đều có pháp lực, có thể ngăn không cho tử khí xâm nhập, ứng phó tình huống xảy ra.



Sau khi rời núi, tại chỗ giao nhau của bốn thôn, Diệp Thiếu Dương đề nghị mọi người tách ra, đi kiểm tra tình hình các thôn, vạn nhất gặp được người còn sống chưa kịp rời đi, thì đưa bọn họ về thị trấn an toàn.



Bọn họ đúng lúc có bốn người, mỗi người một thôn.



Qua Qua đương nhiên là bám theo Diệp Thiếu Dương, đi Diệp gia thôn.



Lúc đầu, còn gặp được vài người dắt díu nhau đi về hướng thị trấn, đi đến cửa thôn, đã chẳng thấy người nào nữa.



Diệp Thiếu Dương mò mẫm tiến vào thôn, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi xem còn người trong đây không.



Kết quả, từ trong một sân viện, truyền đến tiếng nữ nhân khóc lóc nức nở.



Diệp Thiếu Dương tiến lại gần, tìm một vòng quanh sân, cuối cùng tìm thấy nữ nhân kia ngoài vườn rau, đang quỳ rạp trên mặt đất, mấp máy môi, vươn hai tay về phía Diệp Thiếu Dương.



“Cẩn thận!”
Đây cũng là điều hắn hứa với bản thân mình.



Người dân bốn thôn tụ tập trên đường phố, một đám ồn ào nhốn nháo, chờ đợi Diệp Thiếu Dương an bài cũng là chờ đợi vận mệnh tiếp theo của mình.



Sau khi làm cho họ yên tâm, Diệp Thiếu Dương lại rời thị trấn, đi về phía một thôn trang khác.



Lúc này, tử khí đã áp sát mặt đất, bao trùm toàn bộ Ẩn tiên tập, hoàn toàn bao phủ tầng không quanh ngọn núi, gần như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.



Tại ba thôn kia, Diệp Thiếu Dương may mắn tìm được mấy em nhỏ, cứu một số người từ tay hành thi, tiêu diệt một số đã bị thi biến, sau đó quay lại thị trấn.



Diệp Thiếu Dương nhờ mọi người trợ giúp, phân phát nước bùa những người từng bị hành thi cắn qua.



Do di động không bắt được tín hiệu, bốn phía thị trấn bị tử khí vây quanh, ngăn cách với bên ngoài, trong lúc nhất thời lòng người hoảng sợ, không biết nên làm thế nào.



“Cháu trai, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”



Diệp bá lựa lúc Diệp Thiếu Dương rảnh một chút, nắm lấy tay hắn, hỏi.



“Do Quỷ mẫu làm.”



Diệp Thiếu Dương thở dài, tối hôm qua còn tính nghỉ ngơi một đêm, hôm nay sẽ xông vào hang ổ của bọn chúng, ai ngờ, chỉ vì trì hoãn chút thời gian mà làm cho mọi sự đảo lộn, để bọn chúng đánh vào thôn trước.



Diệp bá giật mình, hỏi: “Vậy ý đồ của bà ta, là cái gì đây?”